Chương 290: Ba Ngàn Người Đẹp Trong Hậu Cung (1)
“Là về vấn đề quàn linh cữu và mai táng tiên đế, cũng như là việc bố trí ổn thỏa chuyện của các vị hoàng tử công chúa, các phi tử trong hậu cung, tất cả đều đang chờ bệ hạ chỉ giáo.” Cố Thanh Phong đưa tay sờ sờ cằm, nói với dáng vẻ suy tư: “Ta… Lão ca của trẫm đời này sống mộc mạc đã quen rồi, sau khi chết chắc hẳn cũng không muốn phô trương lãng phí tiền tài nhiều đâu, cho nên không cần dựng mộ vua, cứ tìm một chỗ nào đấy chôn là được.”
Thái giám đứng bên cạnh nghe xong lời này thì hãi hùng khiếp vía không thôi, hắn ta lén liếc nhìn phản ứng của mấy vị đại thần, kết quả thấy chẳng ai đứng ra phản đối.
Tay thái giám nọ tức gần chết, chửi thầm trong lòng, đúng là kẻ bầy tôi làm loạn, kẻ làm con thì thành giặc mà, tiên đế phí công nuôi dưỡng các ngươi bao nhiêu năm như vậy!
Có điều, có tức thì hắn ta cũng chỉ dám chửi thầm trong lòng, còn ngoài mặt lại chẳng hề để lộ bất kỳ biểu cảm nào, đương nhiên, hắn ta không định đứng ra bênh vực lẽ phải làm gì.
Dẫu sao thì người chết cũng đã chết rồi, còn người sống thì vẫn phải sống tốt.
“Còn các hoàng tử… Ừm, tục ngữ có câu ngọc không mài không sáng, bọn họ đều là cháu trai của trẫm, ngày ngày sống trong nhung lụa sao được, thế này đi, để bọn họ thoát vị làm dân thường hết, đưa bọn họ đến vùng đất biên giới rèn luyện cho thật tốt. Còn các công chúa và phi tử, lúc lão ca còn sống trẫm đã đồng ý là sẽ thay huynh ấy chăm sóc thê tử con cái, nói vậy, lão ca trên trời có linh thiêng cũng mỉm cười được rồi.”
“Bệ hạ thật có lòng tư bi, quả là anh hùng ngàn năm có một, thần bội phục.” Thừa tướng Lư Hướng Phi nói với vẻ mặt khâm phục.
Mấy đại thần còn lại cũng thi nhau trầm trồ khen ngợi.
“Được rồi, các khanh còn việc gì nữa không? Nếu không còn việc gì nữa, thì trẫm tới hậu cung an ủi nhóm phi tử đây, lão ca vừa rời khỏi trần thế chưa được bao lâu, nói gì thì nói giờ phút này họ cũng đang đau lòng lắm.”
Cố Thanh Phong không ngồi nổi nữa, vừa chuẩn bị nhấc mông bỏ chạy lấy người, ai ngờ Lư Hướng Phi lại nói.
“Bệ hạ, thần còn có chuyện nữa, khoảng thời gian trước mắt đây chính là đại hạn của Tây Bắc, bá tánh lầm than, cần triều đình cứu tế.”
“Cứu tế? Vậy thì làm thôi!”
“Nhưng thưa bệ hạ, lần này dân khổ nhiều vô số, mà ngân khố và lương thực trong quốc lại không đủ để cứu tế, thần có ý này, chi bằng tăng thuế…”
“Chờ một chút!” Cố Thanh Phong ngắt lời, mở miệng nói: “Thuế ruộng không đủ, các ngươi không biết bù thêm vào à! Trẫm nuôi các ngươi ăn cuối cùng lại không biết làm cái gì! Thiên hạ có ai không biết đám đại thần các ngươi còn nhiều tiền hơn trẫm hả? Thế này đi, mỗi người các ngươi đóng góp một nửa tài sản của mình để đi cứu tế người dân, vậy là xong việc rồi.”
Lời vừa dứt, đám quần thần biến sắc, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối, bởi vì tất cả bọn họ đều đã thề nguyện sẽ trung thành, làm trái mệnh lệnh hậu quả không ai gánh nổi.
“Thần xin tuân chỉ bệ hạ.”
“Sau này, mấy chuyện như vậy đừng tới đây hỏi ý trẫm nữa, cần bao nhiêu tiền các khanh cứ tự bù tiền mình ra trước đi, đợi đến khi tiêu hết số tiền các khanh tham ô mấy năm nay thì hẵng tính đến chuyện dùng ngân khố nhà nước, hiểu chưa?”
“Thần đã hiểu.”
“Được rồi, bãi triều đi.”
Vừa dứt lời, sau khi bãi triều, Cố Thanh Phong thậm chí còn không đợi các đại thần hành lễ, vội vã tới hậu cung.
......
Hậu cung.
“Trong hậu cung có bao nhiêu phi tử?”
“Dạ thưa bệ hạ, có 3721 người ạ”
“Bao nhiêu cơ?” Cố Thanh Phong nói với điệu bộ kinh ngạc.
“3721 người.” Thái giám đi theo bên cạnh nói với vẻ cung kính.
Nhiều người như vậy, làm sao hắn an ủi nổi đây!
“Có danh sách không?”
“Có, bệ hạ chờ chút.”
Một lát sau, một vị thái giám cầm danh sách chạy tới.
Danh sách này đúng là được làm rất cẩn thận, bên trên còn vẽ chân dung từng người.
Cố Thanh Phong bắt đầu lật giở từng trang xem xét, nhưng hắn không kịp nhìn.
Mỹ nữ, đúng là nững mỹ nữ tuyệt đỉnh!
“Cho gọi Thục phi, Hiền phi, Huệ phi, Đức phi, Nhu phi tới.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Một lúc lâu sau…
Cố Thanh Phong ngước mắt nhìn năm bà cụ đứng trước mặt với dáng vẻ nhút nhát sợ sệt kia, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Sợ tới mức suýt nữa phi ra khỏi cửa.
“Mẹ nó chứ, đây chính là Thục phi, Hiền phi, Đức phi, Nhu phi? Sao lại toàn mấy bà cụ thế này?”
“Dạ bẩm bệ hạ, mấy vị phi tử này đều là những người đầu tiên đi theo tiên đế, cho nên tuổi tác có hơi…”
“Mẹ nó! Sao nhà ngươi không nói sớm hả!” Cố Thanh Phong giận nói.
Tay thái giám trẻ kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, hắn ta dập đầu một các điên cuồng: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, xin bệ hạ tha tội.”
“Thôi được rồi, trẫm hỏi ngươi, trong hậu cung này có phi tử nào trẻ tuổi không?”
“Cái này… Tiên đế hưởng thọ hơn trăm tuổi, mặc dù sau này có mấy lần tuyển phi tần, nhưng cũng chỉ tuyển tới lúc trên dưới tám mươi tuổi rồi thôi.”
“Nói vậy là có ý gì? Tuyển tới lúc tám mươi tuổi thôi? Vậy chẳng phải nói phi tử trẻ tuổi nhất trong hậu cung này cũng là người được tuyển từ hơn hai mươi năm trước à? Dù mười sáu tuổi bị đưa vào cung làm thê thiếp cho vua, thì tới giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, tính không lầm thì cũng gần bốn mươi rồi còn gì?”
“Bệ hạ, tiên đế hưởng thọ 112 tuổi.”
“112 tuổi! Vậy nghĩa là người trẻ nhất cũng phải năm mươi mấy rồi? Mẹ nó chứ!”
Lúc đầu Cố Thanh Phong trông chờ hy vọng bao nhiêu, thì hiện giờ hắn lại tuyệt vọng bấy nhiêu.
“Bệ hạ, vậy còn cần đi an ủi nữa không?” Tên thái giám kia thấy tâm trạng Cố Thanh Phong không được tốt, cho nên cẩn trọng hỏi lại.