Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 302: Phệ Yêu Thần Binh

Chương 302: Phệ Yêu Thần Binh

Động phủ cũng không tệ lắm, rất lớn, đồ dùng sinh hoạt cũng rất đầy đủ, còn có phòng luyện đan, tĩnh thất dùng để thiền vân vân… Chỉ là không có thị nữ.
Cố Thanh Phong nằm ở trên giường, cảm giác có chút nhàm chán, Ám Giới này ngoại trừ hoàn cảnh tốt hơn một chút, những thứ khác thật sự không sánh bằng hoàng cung, còn có những người đó cũng quái lạ, nào có vừa đến đã móc tim móc phổi, thậm chí còn tiết lộ nội tình.
“Con mẹ nó, thôi kệ đi, chờ sau khi học được phương pháp thần cảnh, tìm cơ hội chuồn đi, nơi này vừa không có yêu ma, vừa không có thị nữ, thật sự rất nhàm chán.”
Một lát sau, Cố Thanh Phong nhàm chán ngủ thiếp đi.
Hắn không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cùng với tiếng gào thét của ngàn vạn yêu ma, ngay sau đó kèm theo đất rung núi chuyển, dường như cả thiên địa đều đang chấn động.
Cố Thanh Phong trong nháy mắt bừng tỉnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, bên ngoài vang lên một trận cười lớn càn rỡ: “Khặc khặc… Đám tạp chủng Ám Giới, thì ra các ngươi trốn ở chỗ này, thật sự để cho bổn hoàng dễ dàng tìm thấy, các tiểu nhân, bắt bọn họ lại cho bổn hoàng! ”
“Giết!!”
Tiếng kêu giết chóc vang lên ngút trời !
Còn kèm theo tiếng kinh ngạc hét lớn của cường giả Nhân tộc.
“Hỏng rồi! Là Thanh Ma Hoàng! Sao những con chó chăn cừu chết tiệt đó có thể tìm được Ám Giới này chứ!”
“Mau đi thông báo cho Ám Hoàng đại nhân.”
......
Mẹ kiếp!
Cố Thanh Phong thoáng cái đã không còn buồn ngủ nữa, cảm thấy hưng phấn hẳn!
Quả nhiên gia nhập Ám Giới là một quyết định chính xác, thật đúng là người nằm trong nhà, vui mừng từ trên trời giáng xuống nha!
Cố Thanh Phong kích động nhanh chóng mặc quần áo xong, sau đó lập tức lao ra khỏi động phủ.
Lúc này Ám Giới đã loạn thành một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là yêu ma cùng với thi thể của Nhân tộc, máu nhuộm đỏ chốn tiên cảnh này.
Trên bầu trời nứt ra một vết nứt thật lớn dài trăm trượng, mấy vạn yêu ma từ trong khe nứt tranh nhau tuôn ra, giống như thủy triều nuốt chưởng Ám Giới.
Những trận chiến lớn nhỏ xảy ra khắp chung quanh, mà trận chiến được chú ý nhất chính là chiến đấu giữa Ám Hoàng và Thanh Ma Hoàng.
Hai người chiếm cứ trên bầu trời cao, mỗi một lần ra tay đều kèm theo chấn động không gian, dư âm bọn họ giao thủ chấn động chết vô số yêu ma, thế cho nên hai người hình thành một mảnh chân không, không ai dám đặt chân bước vào nửa bước.
Ám Hoàng thấy yêu ma đông đảo, bên mình bắt đầu hiện ra vẻ tan tát, nhất thời trong mắt hiện lên một sự lạnh lẽo, lập tức tay ngọc vung lên, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm không phải vàng cũng không phải ngọc toàn thân tản ra thần quang cực nóng.
Kiếm này vừa xuất ra, yêu ma ở đây đều vô cùng kinh hãi, nhìn thấy thần quang trên kiếm, quả thực giống như nhìn thấy khắc tinh, sợ tới mức vong hồn hoảng loạn.
Kiếm quang chiếu vào, yêu ma ở gần giống như tuyết trắng bị ánh mặt trời nóng rực chiếu tới, hòa tan thành hư vô.
Thanh Ma Hoàng cũng kinh hãi biến sắc, hoảng sợ nói: “Đây là bảo vật gì!”
Ám Hoàng không trả lời, mà cười lạnh lùng nói: “Chịu chết đi. ”
Nói xong, một kiếm vung ra, kiếm quang rực rỡ xuyên qua hắc ám, chiếu sáng thiên địa, hung hăng chém về phía Thanh Ma Hoàng.
Sắc mặt Thanh Ma Hoàng hoàn toàn thay đổi, điên cuồng né tránh, nhưng kiếm quang này giống như truy sát hắn ta, dù cho hắn ta trốn thế nào cũng vô ích.
Cuối cùng, Thanh Ma Hoàng đâm đầu vào trong đống yêu ma, muốn dựa vào mấy vạn mạng yêu ma để tiêu hao uy lực của thanh kiếm quang này.
Vô số yêu ma bị kiếm quang nghiền nát, đợi sau khi chém giết mấy chục vạn yêu ma, cuối cùng Thanh Ma Hoàng không thể tránh được nữa, chỉ có thể liều mạng đỡ đòn, nhưng mà cũng may kiếm quang đã bị tiêu hao nhiều lực lượng, Thanh Ma Hoàng bộc phát toàn lực, cuối cùng ngăn trở, nhưng bản thân cũng bị trọng thương.
Ám Hoàng nhìn Thanh Ma Hoàng vẫn chưa chết, trong mắt sắc lạnh càng sâu hơn, chuẩn bị thêm một kiếm nữa, nhưng trong cơ thể lại cảm thấy thân thể trống rỗng, hiển nhiên một kích kia đã tiêu hao quá nhiều.
“Mau tới giúp ta một tay.” Ám Hoàng hét lên.
Đám người Tuyệt Minh Tử cách Ám Hoàng gần nhất nhốn nháo đánh lui yêu ma chung quanh, vọt tới bên cạnh Ám Hoàng, sau đó điên cuồng chuyển sức mạnh của bản thân vào trong trường kiếm.
Nhìn thấy trường kiếm vốn ánh sáng ảm đạm lại bắt đầu phát sáng một lần nữa.
Lúc này cách đó không xa, Cố Thanh Phong vừa từ động phủ đi ra ngay lập tức cảm thấy sốt ruột!
Vãi! Đừng làm thế! Đừng chém chết Thanh Ma Hoàng mà!
Từ thực lực vừa rồi Thanh Ma Hoàng thể hiện ra, đây tuyệt đối là yêu ma mạnh nhất mà Cố Thanh Phong từng thấy qua trước mắt, thực lực bây giờ so với Ngân công tử còn mạnh hơn, tuyệt đối vượt xa Thần cảnh đỉnh phong, chỉ là không biết có đạt tới cảnh giới trên Thần cảnh hay không, nhưng đoán chừng cũng chênh lệch lắm.
Loại hàng thượng đẳng này, còn chưa kịp chơi đùa, đã bị chém chết?
Thanh kiếm kia chắc là cái thứ gọi là Phệ Yêu thần binh, cái này cũng quá biến thái đi.
Nhìn thấy trường kiếm sắp được nạp đầy, Cố Thanh Phong nóng nảy, vừa định hét to đừng mà!
Ai mà ngờ tới ngay vào lúc này, lại đột nhiên phát sinh biến hoá!
Tuyệt Minh Tử cách Ám Hoàng gần nhất đột nhiên hung tàn!
Hung hăng đánh ra một chưởng với Ám Hoàng!
Bịch!
Vốn dĩ Ám Hoàng đã hao hết sức lực ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, trường kiếm trong tay rời khỏi tay!
Tuyệt Minh Tử thấy thế lập tức muốn cướp đoạt Phệ Yêu thần binh, mấy vị cường giả Thần cảnh Nhân tộc còn lại cũng ngay lập tức nổi giận, vội vàng ra tay tranh đoạt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất