Chương 303: Cuối Cùng Có Thể Sảng Khoái Được Rồi (1)
“Tuyệt Minh Tử! Ngươi là đồ phản bội! Ngươi đang cố làm cái quái gì vậy?” “Làm cái gì? Ha haha… Ngươi cho rằng chỉ bằng loại như các ngươi thật sự có thể chiến thắng Thánh tộc sao? Lão phu đã sớm gia nhập dưới trướng Thánh tộc rồi, chỉ chờ ngày này thôi!”
Cố Thanh Phong nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nuốt ba chữ “đừng giết mà” vào trong bụng, còn giơ ngón tay cái lên cho Tuyệt Minh Tử.
Hảo tiểu tử, chuyện ngươi lừa ta lúc trước đều xoá sạch.
Hắn hưng phấn, chuẩn bị đi đến một đấu một với Thanh Ma Hoàng.
Nhưng lúc này, lại phát sinh kinh biến, Tuyệt Minh Tử cùng mấy người kia tranh đoạt Phệ Yêu thần binh, chiến đấu thành một mớ hỗn độn.
Suy cho cùng vẫn là Tuyệt Minh Tử có kỹ năng vượt trội hơn một bậc, vững vàng nắm trường kiếm trong tay, chỉ là trên mặt hắn vừa mới xuất hiện vui mừng, đột nhiên, một vị thần cảnh Nhân tộc liều mạng sử dụng bí thuật nào đó, thực lực trong nháy mắt tăng vọt, một chưởng đánh vào cổ tay Tuyệt Minh Tử, trường kiếm ngay lập tức bị đánh bay.
Thanh thần kiếm này có thể nói là ảnh hưởng đến lòng mọi người ở đây, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên thần kiếm.
Xẹt!
Một luồng kiếm quang xẹt qua trước mắt Cố Thanh Phong, cắm ở trước mặt hắn.
Cố Thanh Phong sững sờ nhìn Phệ Yêu thần binh trước mắt, có chút mông lung, cái này cũng quá trùng hợp mà!
Chẳng lẽ đây là thần kiếm hữu linh trong truyền thuyết? Hơn nữa kiếm linh trong đó còn là liếm chó, tất cả mọi người cùng với yêu ma ở đây, con mẹ nó hắn tuyệt đối không muốn thanh kiếm này, nhưng nó lại tự mình bay tới đây.
(Liếm chó: Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác.)
(Liếm chó: Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác.)
Kiếm này chỉ có thể đối phó với yêu ma, không thể đối phó với người, cho dù nó đối phó yêu ma quả thật lợi hại, nhưng có lợi hại thế nào còn có thể so sánh với hệ thống sao?
Quả thực chính là việc làm vô bổ!
“Cố đạo hữu! Mau nhặt Phệ Yêu thần binh lên! “Xa xa một vị thần cảnh Nhân tộc lo lắng hét to.
“Cố Sinh Huy! Nhân tộc không có cách nào chiến thắng Thánh tộc được, ngươi thức thời thì giao thần kiếm cho Thanh Ma Hoàng đại nhân đi!“Tuyệt Minh Tử cũng là vẻ mặt khẩn trương uy hiếp nói.
“Nhân tộc! Chỉ cần ngươi đem thần kiếm giao cho bổn hoàng, bổn hoàng cho phép ngươi gia nhập chúng ta, từ nay về sau không cần lo lắng trở thành huyết thực nữa!” Thanh Ma Hoàng cũng là vẻ mặt kiêng kỵ nhìn thần kiếm, không dám tiến lên, mà là hướng về phía Cố Thanh Phong ra giá
Dưới sự chú ý của vạn người, Cố Thanh Phong tùy ý nhặt Phệ Yêu thần binh lên.
Giờ khắc này, bất kể là Nhân tộc hay là yêu ma đều đang trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cố Thanh Phong.
Bởi vì hành động tiếp theo của hắn quyết định mấu chốt thắng bại.
Nếu như hắn tâm hướng về Nhân tộc, vung kiếm chém Thanh Ma Hoàng, thì chính là Ám Giới thắng, ngược lại thì là Ám Giới diệt vong, yêu ma đại thắng.
Lúc này, Thanh Ma Hoàng khẩn trương nói: “Nhân tộc, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, bổn hoàng chỉ là người hầu của Thánh tộc, cho dù ngươi giết bổn hoàng, chờ hai năm sau Thánh tộc hạ giới, ngươi cũng phải chết! Chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào một thanh binh khí là có thể đối kháng với Thánh tộc sao! Người thức thời thì…”
“Cố đạo hữu! Đừng nghe hắn! “Một giọng nói trong trẻo lo lắng truyền đến, rõ ràng thân Ám Hoàng đã bị trọng thương, nàng ta cố gắng chống đỡ thân thể miễn cưỡng đứng thẳng, hét lớn về phía Cố Thanh Phong.
“Từ xưa Nhân tộc cùng yêu ma đã không đội trời chung, không phải tộc ta không cùng suy nghĩ, ngươi tuyệt đối không thể tin…”
“Con mẹ nó đều câm miệng hết cho bản tôn!”
Tiếng hét lớn giống như sấm sét phát ra từ trong miệng Cố Thanh Phong!
âm thanh lớn đến mức lấn át toàn bộ ồn ào ở đây.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sững sờ ngây ngốc, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Thanh Phong không cho bên nào mặt mũi cả.
“Các ngươi mẹ nó ai nấy đều lải nhải không dứt, ầm ĩ đến mức làm lỗ tai bản tôn đau, không phải chỉ là một thanh kiếm cùn thôi sao, nói giống như hiếm lạ lắm vậy.
Một đám uy hiếp dụ dỗ bổn vương, con mẹ nó lá gan thật lớn!” Cố Thanh Phong chỉ vào mọi người chửi hét.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Thanh Phong, trong lúc nhất thời quên cả nói.
“Từ bây giờ trở đi, nơi này do bản tôn định đoạt.” Cố Thanh Phong ngạo nghễ nói.
Loại cảm giác này thật giống như hai nhóm người đang tay không liều mạng, kết quả đột nhiên nhảy ra một người cầm súng lục, khống chế thế cục.
Cố Thanh Phong chỉ vào đám người Ám Hoàng: “Nương tử kia, mang theo người của ngươi, rời khỏi Ám Giới cho bản tôn, đừng ở đây cản trở.”
Nương tử kia!?
Ám Hoàng mờ mịt nhìn chung quanh mình, sau đó rõ ràng phát hiện Cố Thanh Phong đang nói mình.
“Mẹ nó còn sững người ra đó, mau cút đi.”
Ám Hoàng rốt cục phản ứng lại, dưới mặt nạ hoàng kim không thấy rõ biểu cảm, thấp giọng hướng về phía mọi người của Ám Giới dặn dò: “Làm theo lời hắn nói.”
Sau đó, người của Ám Giới đi ra khỏi vòng vây của yêu ma, rời khỏi Ám Giới.
Trong khoảng thời gian này không có yêu ma nào dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì một nhát kiếm quang vừa rồi đã chém giết hơn mười vạn yêu ma, có thể nói là đại sát khí, lực uy hiếp quá mạnh.
Làm xong tất cả, Cố Thanh Phong lại quay đầu nhìn về phía Thanh Ma Hoàng.
Thanh Ma Hoàng trong lòng tim đập thình thịch, theo hắn thấy, Cố Thanh Phong đây là đang cứu người, nói cách khác mình sắp xong đời rồi.
Thật ra, không ai ngờ, Cố Thanh Phong không muốn đánh nhau, không muốn người Ám Giới chém giết yêu ma.
Hắn đã xem những yêu ma này trở thành tài sản cá nhân, làm sao có thể để cho người khác tùy ý chém giết chứ.