Chương 304: Cuối Cùng Có Thể Sảng Khoái Được Rồi (2)
“Nhân tộc, bổn hoàng khuyên ngươi không nên mắc sai lầm, bổn hoàng biết ngươi là muốn cứu bọn họ, như vậy đi, chỉ cần ngươi giao thần kiếm ra, việc hôm nay coi như xong, hơn nữa bổn hoàng tuyệt đối sẽ không đả thương một cọng lông nào của ngươi, hơn nữa toàn bộ những thứ hứa hẹn vừa rồi …” “Bản tôn cho ngươi nói chuyện sao?” Cố Thanh Phong kiêu ngạo nói.
“Ngươi!” Thanh Ma Hoàng trợn mắt tức giận nhưng không dám nói.
“Hiện tại, ngươi dẫn theo thủ hạ của ngươi, đi vào cho bản tôn, tránh xa cửa ra xa một chút, hiểu chưa?”
Thanh Ma Hoàng nhìn thần kiếm trong tay Cố Thanh Phong, chỉ có thể làm theo.
Hiện tại hắn ta đã bị kiếm quang đả thương, kéo thân thể trọng thương, nhất định tránh không thoát được kiếm thứ hai.
Vì thế một đám yêu ma nhối nháo đi vào sâu trong Ám Giới, còn Cố Thanh Phong thì canh giữ ở bên lối ra.
Công tác chuẩn bị tất cả đã, Cố Thanh Phong khó có thể kiềm chế được sự hưng phấn.
“Khặc khặc khặc…”
“Cuối cùng…. Cuối cùng cũng có thể sảng khoái một phen! Khặc khặc khặc….”
“Thanh Ma Hoàng đúng không? Không phải ngươi muốn thanh kiếm này sao? Bản tôn nể tình ngươi thức thời như vậy, nên cho ngươi mượn chơi một lúc.”
Nói xong, Cố Thanh Phong tiện tay ném đi, ném thần kiếm cho Thanh Ma Hoàng.
Thanh Ma Hoàng nhìn thấy thần kiếm rơi xuống trước người mình, cả người đều choáng váng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Cố Thanh Phong khinh thường nhìn bằng nửa con mắt, lại cúi đầu nhìn thần kiếm một chút, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, mới tin chắc toàn bộ chuyện xảy ra trước mắt không phải ảo giác.
Nhưng cho dù biết không phải ảo giác, Thanh Ma Hoàng vẫn ngây ngốc như trước, đây là vì sao!?
Cố Thanh Phong đưa thần kiếm cho Thanh Ma Hoàng tất nhiên không phải vì giả vờ, hắn sợ thần kiếm ở trong tay mình, cho dù lúc đánh nhau có thu thần kiếm lại, Thanh Ma Hoàng chắc chắn cũng sẽ sợ đầu sợ đuôi, không dám dốc hết toàn lực, sợ mình bất thình lình móc thần kiếm ra.
Cho nên, vì để cho Thanh Ma Hoàng yên tâm lớn mật phát ra, Cố Thanh Phong lựa chọn tạm thời giao thần kiếm cho hắn ta bảo quản.
Ở ngay trong Ám giới thật sự.
Đám người Ám Hoàng đang nhìn chằm chằm vào tấm gương đồng khổng lồ, trên mặt gương chiếu lại hình ảnh Cố Thanh Phong đang ở trong tầng mộng cảnh thứ hai của mộng cảnh Vĩnh Hằng.
Mộng cảnh Vĩnh Hằng có tổng cộng hai tầng.
Thật ra tác dụng của tầng thứ nhất đại khái để người ta buông lỏng cảnh giác, còn tầng thứ hai mới là khảo nghiệm thật.
Một con yêu ma thuần chủng đi nằm vùng tất nhiên phải chuẩn bị tâm lý tất tần tật đầy đủ sẵn sàng. Tầng thứ nhất của mộng cảnh Vĩnh Hằng đối với một số loài yêu quái có tâm lý vững vàng cứng rắn, đã có sự chuẩn bị từ trước có lẽ sẽ gian lận vượt qua được.
Cho nên phải cần có tầng thứ hai này để lật tẩy chúng.
Thử nghĩ kỹ xem, ngươi là một thằng gián điệp, chuẩn bị trà trộn vào một tổ chức, ngươi đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng xong hết rồi, chỉ cần làm thêm một bài kiểm tra nữa. Sau khi thuận lợi thông qua bài kiểm tra, như vậy thì ngay lúc này, tâm trạng căng thẳng cuả ngươi sẽ thả lỏng xuống, tâm lý phòng vệ cũng giảm dần! Bởi vì ngươi cho rằng đã vượt qua bài kiểm tra rồi, không biết được bài kiểm tra thật sự bây giờ mới bắt đầu.
Lúc này, mới là lúc dễ bị người khác tóm được sơ hở nhất, đồng thời tầng thứ hai của mộng cảnh được thiết kế giống y đúc Ám giới thật, nhân vật cũng dựa theo nhân vật có trong Ám giới phục dựng lại.
Có thể nói còn giống hơn cả quay về thế giới thực.
Ngoại trừ chuyện xảy ra biến đổi ở bên trong đó không phải những sự kiện thật ở bên ngoài, thì những thứ còn lại đều không có gì khác biệt.
Cõi mộng càng chân thật, thì càng dễ khiến người ta không phân rõ đâu là thực đâu là mơ.
Chỉ khi thông qua được tầng thứ hai của mộng cảnh, mới được tính là vượt qua được khảo nghiệm.
Ám hoàng hẳn vô cùng quan tâm đến sự an nguy của Ám giới, bởi đây chính là hy vọng cuối cùng của loài người, cho nên bên trong Ám giới tuyệt đối không thể có bất cứ tên gián điệp nào, chỉ cần để một tên gián điệp đi ra, vị trí của Ám giới có thể bị bại lộ, đến lúc đó vạn sự đều không yên.
Bấy giờ hình ảnh trong gương đồng truyền ra chính là lúc Cố Thanh Phong cầm cây Thần kiếm lên, các Ám hoàng nghiêm túc nhìn Cố Thanh Phong, chờ đợi lựa chọn của hắn.
Lựa chọn giúp nhân tộc, hay là yêu ma?
Thật ra Ám hoàng cũng nghĩ Cố Thanh Phong không phải gián điệp, bởi trong mộng cảnh, họ đã cố ý nhắn cho Cố Thanh Phong biết thông tin giả của Phệ Yêu thần binh, cũng như việc triển khai chiến lược, tất cả đều để thử.
Gián điệp đã nhận được tình báo quan trọng, nhất định sẽ nghĩ cách truyền đi.
Cho nên trong mộng cảnh đã chuẩn bị sẵn cho Cố Thanh Phong một không gian độc lập riêng,cũng chính là toà động phủ này.
Cho nên bây giờ Cố Thanh Phong lựa chọn chắc hẳn già nửa là nhấc Thần kiếm lên trợ giúp nhân loại.
“Câm mẹ mồm vào cho bản tôn!”
Một tiếng quát như sấm rền từ trong gương đồng truyền ra.
Đám Ám hoàng nhất thời sững sờ, tình huống gì thế này? Cái tên người mới này muốn làm cái gì?
Bọn họ nhìn không chớp mắt vào gương đồng, chỉ thấy Cố Thanh Phong trong gương, tay cầm kiếm chỉ về phía mọi người, bắt đầu chửi um lên.
Mắng đến nỗi đám người Ám hoàng đần cả ra.
“Sao người mới này lại chửi cả chúng ta thế?” Một vị cường giả Thần cảnh khó hiểu hỏi.
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Lão phu sống đã mấy trăm năm rồi, lần đầu tiên gặp được cái người kỳ lạ đến vậy, trong lúc này bình thường có hai lựa chọn, một là giúp nhân tộc, hai là giúp yêu ma, thế nhưng người mới này hay quá rồi, ai cũng không giúp, lôi cả hai vào chửi, các ngươi nói xem, thế này có tính là qua được khảo nghiệm hay chưa?”