Chương 305: Hành Vi Quái Đảm Chấn Động Cả Ám Giới
“Cứ nhìn xem xem.” Ám hoàng lên tiếng xong đã cắt đứt tiếng thảo luận của mọi người. “Ê cô nhóc, đưa người của cô nhóc ra khỏi Ám giới hộ bổn tôn, đừng có cản đường ở đấy nữa.”
Ám hoàng: “? ? ?”
Khi mọi người đều nghe rõ những lời vang ra từ trong gương đồng, đều đồng loạt quay sang dùng vẻ mặt quái đảm nhìn về phía Ám hoàng.
Đáng tiếc là, Ám hoàng đeo mặt nạ, không nhìn rõ biểu tình, có điều bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng hơi run lên cũng có thể thấy được, lúc này trong lòng cũng chẳng bình tĩnh lắm đâu.
Lại nhìn thêm một lúc nữa, đột nhiên có người nói: “Ta hiểu rồi, người này hẳn muốn cứu vớt tất cả chúng ta, cho nên mới đuổi chúng ta ra khỏi Ám giới, sau đó một mình đối mặt với yêu ma.”
“Tuyệt Minh Tử đạo hữu, xem ra lần này ngươi đã tìm thấy một người mới tuyệt lắm đấy. Tuy người này miệng lưỡi thô tục, nhưng lại chân thành thành khẩn, hành động cũng đáng để khâm phục.”
Lúc này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh của Ám hoàng từ dưới mặt nạ đột nhiên vang lên: “Cách làm của hắn tuy có thể khiến người khác kính nể, nhưng cũng không nên, cách làm chính xác phải đoàn kết với mọi người tiêu diệt yêu ma mới đúng.
Dựa vào thực lực của hắn, sau khi chém ra một kiếm, có thể giết được Thanh Ma Hoàng, nhưng vẫn còn sót lại không ít yêu ma, đến lúc đó sức lực của hắn đã cạn kiệt, đối phá thế nào được? Rõ ràng có cơ hội để sống sót, hắn lại cứ đuổi hết mọi người đi, tự mình cậy làm anh hùng, tất sẽ tạo nên thảm kịch.”
Mọi người nghe Ám hoàng nói, hai mặt nhìn nhau, tuy nghĩ Ám hoàng nói có lý, tuy giọng nói cũng vô cùng bình thản, nhưng mọi người lại cảm thấy lý do Ám hoàng nói vậy, là bởi vừa nãy bị người kia gọi là cô nhóc, không cam lòng…
Quả nhiên, bất luận là nữ nhân nào thì đều có chút nhiều lòng dạ hẹp hòi.
“Hay là đưa Cố đạo hữu ra khỏi mộng cảnh đi Tuyệt Minh Tử đạo hữu, biểu hiện lần này tuyệt đối không phải là gian tế được, về sau không cần xem nữa đâu.” Có người đề nghị.
Tuyệt Minh Tử gật đầu, vừa định đồng ý.
Đột nhiên có người hét lên: “Nhìn kìa! Hắn đang làm gì kìa!”
Mọi người vội vàng nhìn vào, đồng loạt hoá đá ngay lập tức, hồi lâu chưa ai nói thành lời…
“Kìa…”
“Sao hắn lại có thể đưa Thần kiếm cho Thanh Ma Hoàng được!”
“Phản bội! Kẻ phản bội loài người!” Có người trong nháy mắt đã tức đến bùng nổ.
Cũng có người thắc mắc: “Không thể nào, nếu hắn muốn phản bội nhân tộc thật, tại sao còn phải để những người khác đi được?”
“Thế này còn nghi ngờ cái gì nữa, không khéo hắn đột nhiên sợ chết, cho nên đầu quân cho yêu ma chứ sao?”
“Ám hoàng đại nhân, theo biểu hiện của người này có thể thấy được, hắn chắc không phải mật thám, nhưng người này lâm trận phản bội, là một tên tiểu nhân, tuyệt đối không thể để hắn tiến vào Ám giới, xin ngài…”
“Khoan.” Ám hoàng giơ tay ngăn mọi người lại, nàng cau mày nhìn gương đồng chăm chú, lộ vẻ đã bị hành động tiếp theo của Cố Thanh Phong hấp dẫn.
Mọi người cũng nhìn theo, lại lần nữa ngỡ ngàng!
Không phải chứ, đầu quân đâu rồi, ơ kìa? Sao người này lại quay ra đánh nhau với yêu ma rồi?
“Hắn hắn… rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao lại đánh nhau với yêu ma chứ?”
“Lúc ở tầng thứ nhất cũng vậy, một người đối đầu với cả đám yêu ma, sao bây giờ đến tầng hai cũng lại thế chứ?”
“Người mới này rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế, có nhiều yêu ma cường đại đến vậy, sao hắn lại không biết sợ vậy? Chả nhẽ hắn có thâm thù đại hận gì với yêu ma?”
“Lão phu không quan tâm hắn có sợ hay không, lão phu thật sự không hiểu nổi, nếu hắn đúng là có thâm thù đại hận, tại sao lại không cầm Thần kiếm lên trảm yêu trừ ma ngay đi, mà quăng kiếm cho đối phương?”
Giờ phút này, có vô số câu hỏi đang xoay quanh trong đầu đám cường giả Thần cảnh. Tất cả hành động trái ngược với lẽ thường của Cố Thanh Phong khiến cho họ vắt hết óc ra nghĩ cũng không hiểu là vì sao. Trong bỗng chốc khung cảnh có hơi tĩnh lặng nặng nề.
Sau hồi lâu, đột nhiên có người phá vỡ sự im lặng, nói: “Thế này thì hắn có tính là vượt qua rồi hay không?”
“Không đầu quân vào Yêu tộc, còn giúp nhân tộc tìm đường sống, cuối cùng dùng sức một mình độc chiến hàng ngàn yêu ma, nếu chỉ bằng ba điểm này, hắn chắc chắn đã được thông qua, hơn nữa không chỉ nguyên mình thông qua, biểu hiện còn phi thường hoàn mỹ, hoàn toàn xứng làm anh hùng của nhân tộc.
Nhưng ngoại trừ ba điểm này, thì hành vi của hắn quá kỳ dị, không giống người bình thường.”
…
Tầng thứ hai của mộng cảnh Vĩnh Hằng.
Cố Thanh Phong xông thẳng về phía Thanh Ma Hoàng với hàng ngàn yêu ma, khoé miệng nhếch lên một nụ cười dữ tợn.
“Đến đây nào lũ tép riu, để bổn tôn phiêu tý nào!”
Một giây sau.
Vô số yêu ma gào thét nuốt chửng lấy Cố Thanh Phong, tiếng xé gió phần phật, tiếng nổ mạnh đinh tai, tiếng gào thét vang lên không nghỉ.
Đệt!
Cố Thanh Phong đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lớn: “Tuyệt Minh Tử ta đệt mợ nhà ngươi! Đã đủ chưa hả?”
Hiển nhiên Cố Thanh Phong ý thức được đây là cảnh trong mơ, bởi công kích của yêu ma này hắn không nhận được thêm thuộc tính.
Rắc rắc!
Không gian vỡ vụn, tất cả yêu ma quay về hư vô.
“Cố đạo hữu đừng buồn, nói sao thì giờ nhân tộc cũng đang suy yếu, ta đành phải ra hạ sách này, việc này cũng vì…”
Cố Thanh Phong vừa nhác thấy Tuyệt Minh Tử xuất hiện, nhất thời sắc mặt hung tợn: “Khà khà khà… Giờ ta đang nghi ngươi là giả đấy, ngươi đứng yên đừng có cử động, để ta cẩn thận thử cái nào.”
Cố Thanh Phong nói xong giơ nắm đấm phóng thẳng vào mặt Tuyệt Minh Tử.