Chương 325: Nữ Đế Ám Hoàng Thương Tâm Nghiên, Đêm Đại Hôn (1)
Ngươi không để lão tử làm gì, lão tử cứ làm cái đấy! Còn phải hung hăng hơn! Lúc này Ngụy Cô Vân đang ngồi trong góc uống rượu, hắn cũng không nhìn Cố Thanh Phong, nhưng vẫn luôn chú ý.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy Cố Thanh Phong uống chén rượu độc kia, trong lòng nhất thời thả lỏng.
Bàn tay nắm chặt ly rượu, nội tâm cảm thấy sung sướng.
Hắn biết, qua một hồi, một khi độc tính phát tác, Cố Thanh Phong sẽ chết chắc, cho dù hắn dựa vào thể chất mạnh mẽ mà may mắn không chết, nhưng đêm nay nhất định là động phòng không thành.
Hắn đã bất chấp hậu quả của việc làm này, bởi vì chỉ cần nghĩ đến Ám Hoàng đại nhân ngày thường mình ngưỡng mộ sùng kính, Ám Hoàng đại nhân giống như thần nữ thần thánh bất khả xâm phạm, sắp bị Cố Thanh Phong làm thịt, hắn lại không kiềm nén được sát ý trong lòng.
Ám Hoàng đại nhân đẹp như vậy, Cố Thanh Phong tên tiểu nhân hèn hạ chắc chắn sẽ…
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng này, Ngụy Cô Vân liền cảm giác mình không thở nổi, gần như không thể hô hấp.
Vì vậy, hắn phải ngăn chặn việc này!
Cho dù sau đó bị người khác phát hiện, cho dù mình chết cũng không tiếc!
Bộp!
Ngụy Cô Vân uống cạn sạch rượu, lập tức buông chén rượu xuống, xoay người rời đi.
Hắn sắp chuẩn bị chạy trốn, hắn cũng không muốn chôn cùng Cố Thanh Phong, cho nên hắn quyết định trở về chờ tin tức, chỉ cần vừa nghe được tiếng động loạn lạc, xác định Cố Thanh Phong chết, thì sẽ lập tức bỏ chạy.
......
Nửa canh giờ sau.
Cố Thanh Phong dựa vào thể chất cường đại, chuốc say một đám cường giả Thần cảnh, cuối cùng lấy tư thái người thắng tiến vào động phòng.
Vì phòng ngừa có người quấy rầy, hắn không chỉ gọi ra phân thân phản chiếu, còn xuất ra Thiên Hồ Chi Đồng cùng với rất nhiều trận pháp, ngăn cách gian phòng không gian khác.
Làm xong tất cả, Cố Thanh Phong có chút kích động đẩy cửa phòng ra, tiến vào trong đó.
Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy Ám Hoàng mặc áo cưới màu đỏ, ngồi ngay ngắn bên giường, đội mũ đỏ, giống như một pho tượng thần nữ, không nhúc nhích.
Cố Thanh Phong nhẹ nhàng đi đến bên giường, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Nương tử, vi phu vén khăn che đầu. ”
“Ừm.” Giọng nói trong sáng lạnh lùng của Ám Hoàng truyền ra từ dưới khăn trùm đầu, nhưng không biết tại sao, thanh âm hôm nay của nàng một chút khẩn trương hiếm thấy.
Tuy rằng đang cực lực che dấu, nhưng Cố Thanh Phong vẫn nghe ra.
Cuối cùng vẫn là một tiểu cô nương chưa từng “yêu” mà thôi.
Bỗng dưng, Cố Thanh Phong nhẹ nhàng vén khăn đỏ lên, lộ ra dung nhan tinh xảo và tuyệt mỹ kia.
Liếc mắt qua một cái, Cố Thanh Phong liền nhìn đến ngây người.
Hôm nay Ám Hoàng quả nhiên là đẹp quá mức, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ từ trong tranh đi ra, trên mặt thoa chút phấn son, cũng bới tóc lên, còn mang theo một cây trâm phượng, cả người xinh đẹp động lòng khiến người ta không thốt nên lời.
Không thể không nói, Ám hoàng sau khi chưng diện lên, vẻ đẹp chấn động lòng người
Mặt như phù dung trôi trên mặt nước, chiếc cổ như tuyết đầu tháng chín, thắt lưng như liễu yếu bay theo gió.
Quan sát gần như thế, khuôn mặt tuyệt mỹ dưới ánh đèn chiếu rọi, trắng phát sáng, mềm mại như nước, đẹp như tranh vẽ.
Cố Thanh Phong thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tản mát từ trên người nàng.
Mùi thơm nhàn nhạt kia, trực tiếp làm cho hắn say.
“Đã đến lúc uống rượu giao bôi rồi.” Khuôn mặt Ám Hoàng trong sáng lạnh lùng, vẫn bình tĩnh nói.
Nếu như nhìn kỹ thì chiếc cổ đã hơi phớt hồng, còn lại cũng không có gì khác với bình thường.
“Được được được, uống rượu.” Cố Thanh Phong có chút nóng vội nói.
Lập tức hai người nâng ly rượu lên, thân thể tiếp cứ, cánh tay nối tiếp nhau, giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống rượu xong, Ám Hoàng dường như có chút không quen tiếp xúc với nam tử xa lạ, nhanh chóng thu tay về, sau đó liền gắt gao nhìn chăm chú vào ngọn nến bên cạnh, như bị ánh lựa hấp dẫn.
Bầu không khí lập tức rơi vào kiều diễm và im lặng.
Nhưng sự im lặng rất nhanh liền bị Cố Thanh Phong phá vỡ, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, trong lòng không loạn, cái gọi là đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, cũng không thể chậm trễ.
“Nương tử, sắc trời…”
“Ngươi còn không biết tên thật của ta đúng không.” Ám Hoàng đột nhiên lên tiếng.
À…
Cố Thanh Phong rất muốn nói, hiện tại ta không muốn biết.
Nhưng Ám Hoàng bên này đã bắt đầu tự hỏi tự trả lời.
“Thương Tâm Nghiên, đây là tên của ta.”
“Thương Tâm? Nghiên?” Cố Thanh Phong lẩm bẩm một câu:’ Cái tên rất dễ nghe. ”
Kỳ thật người bình thường nên trả lời một câu, vì sao phải gọi là thương tâm, nhưng Cố Thanh Phong không muốn trả lời, hiện tại hắn rất gấp, cực kỳ gấp gáp.
“Nghiên nhi, nàng xem trời…”
“Đây là cha ta lấy tên cho ta, ông nói ta khi còn bé cứ thích khóc, dỗ thế nào cũng dỗ không được, kỳ thật ta vốn tên Thương Nhược Nghiên, nhưng sau đó ta khóc đến phiền lòng cha ta, ông nói ngươi nếu thích thương tâm như vậy, về sau liền gọi là Thương Tâm Nghiên đi.”
Dựa theo lẽ thường, giờ phút này nên chửi bới một câu vị phụ thân này thật bậy bạ, lại hỏi nhạc phụ đại nhân đâu rồi, sau đó hộp thoại mở ra, đêm nay coi như tán gẫu cho qua luôn.
Nhưng Cố Thanh Phong có thể làm như vậy sao?
Tình cảnh này tán gẫu cả đêm, đây là chuyện người có thể làm được sao?
“Nghiên nhi, nàng xem…”
“Cố Thanh Phong, hy vọng ngươi sẽ không trách ta, kỳ thật ta biết làm như vậy có chút ích kỷ, để ngươi và ta thành thân vì nhân tộc, kỳ thật sinh con không cần phải thành thân, nhưng ta không muốn như vậy, trong lòng ta cũng có một tia hy vọng, ta hy vọng ít nhất có thể trải qua đầy đủ.
Ta biết giữa chúng ta không có cơ sở tình cảm, tất cả đều là vì nhân tộc, cho nên ngày sau nếu ngươi thích người khác cũng không sao, chuyện hôm nay vốn là vì thỏa mãn lần tùy hứng cuối cùng của ta mà thôi. ”