Chương 345: Sức Hút Của Hoàng Hậu Bạch Hồ (2)
Ngay lúc này, hai mắt Thanh Ma Hoàng trừng muốn toét ra: “Khốn nạn! Ngươi có gan thì đánh bổn hoàng đây này! Ngươi đánh nữ nhân thì có tài cán gì?” “Khặc khặc khặc khặc… Bản tôn không chỉ đánh đâu! Hôm nay bản tôn cũng phải nếm thử xem đệ nhất mỹ nữ của Hồ tộc có mùi vị ra sao nữa cơ!”
“Ngươi mau thả nàng ấy ra! Tha cho nàng ấy!” Thanh Ma Hoàng điên cuồng hét, nhưng vẫn cứng đầu không chịu gọi Thánh tộc Thượng giới đến.
Cố Thanh Phong không thèm để ý đến hắn ta nữa, đứng phắt dậy cắp Bạch Hồ hoàng hậu đi, tiện chân tìm một toà cung điện tạm coi hoàn hảo đi vào.
Chả mấy chốc, trong cung điện vang một loạt âm thanh giao hưởng hài hoà.
Lũ yêu ma ở đây đều là cường giả Thần cảnh, tai thính mắt tinh, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng đối với chúng mà nói, chút khoảng cách này chả khác gì đứng dựa sát vách nghe lỏm cả.
Sắc mắt của đám ly kỳ hẳn lên.
Thanh Ma Hoàng thì càng không cần nhắc đến, gân xanh trên mặt nổi hết lên, hai mắt lồi cả ra, cả người con yêu ma này sắp nổ tung vì tức giận rồi, đỉnh đầu xanh biếc một màu cỏ xanh!
Nhưng hắn vẫn không thoả hiệp, bởi hắn phân được rõ rốt cuộc là nữ nhân quan trọng hay là phi thăng Thượng giới quan trọng.
Thoả hiệp tất nhiên sẽ bị chủ nhân giết chết, chỉ khi không thoả hiệp, mới có cơ hội lật bàn.
Vì tiền đồ trước mắt, tình yêu chân thành trong lòng cũng có thể từ bỏ!
....
Trong cung điện.
Cố Thanh Phong hào hứng phát hiện Bạch Hồ hoàng hậu đúng là biết điều. Lúc đi vào trong cung điện còn kêu gào như một trinh tiết liệt nữ, thế nhưng vừa mới đi vào chặn hết tầm mắt của yêu ma bên ngoài, nàng ta bắt đầu ỡm ờ.
Thậm chí còn nói rõ, miễn là không giết mình, muốn làm gì cũng được.
Không hổ danh hồ ly tinh, đúng là đa dâm lăng loằn đến tận xương tuỷ.
Nhưng mà rất nhanh, Cố Thanh Phong đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bởi vì tiếng thông báo của hệ thống vào ngay giờ phút này lại vang lên.
Đing!
Ký chủ đã bị Bạch Hồ hoàng hậu tấn công.
Dương khí +10000+10000+10000+...
Tăng thêm dương khí?
Cảm nhận được lực hút mạnh mẽ, Cố Thanh Phong lập tức hiểu ra, thì ra Bạch Hồ hoàng hậu có ý đồ này, muốn hút khô dương khí của mình!
Cố Thanh Phong nở nụ cười, thế này có khác gì song hỷ lâm môn không?
Vừa được hưởng thụ vừa được tăng thêm thuộc tính!
Không, là tam hỷ lâm môn, bởi vì lực hút mạnh hơn cũng coi như một hỷ rồi còn gì.
Trên đời này đi đâu tìm được chuyện tốt đẹp như thế nữa?
Không hổ là đệ nhất mỹ nhân Hồ tộc, quả nhiên có tý tài năng thật!
Sắc mặt Bạch Hồ hoàng hậu thay đổi, cho dù như nào nàng ta cũng không thể nghĩ ra nổi, rõ ràng mình đang cắn nuốt dương khí của người đàn ông này, thế nhưng âm khí của bản thân ngược lại không khác gì vỡ đê, điên cuồng trôi sang.
Nàng ta vốn định thông qua cách này, giải quyết người đàn ông đấy. Nhưng bây giờ, nàng kinh hoàng, sợ hãi, muốn chạy trốn. Tuy nhiên ở trước mặt đệ nhất cường giả Thanh giới này, dù bản thân nàng ta có là đại yêu Thần cảnh, cũng không có chút lực phản kháng nào.
Chỉ có thể mặc cho bản thân bị làm thịt!
Đinh!
Dương khí đã đạt mức cực hạn, chúc mừng ký chủ đạt được Thuần Dương chi thể.
Cố Thanh Phong không còn hơi sức đâu nghe thông báo của hệ thống rồi, trong trận chiến không được phân tâm.
...
Ngày hôm sau.
Bạch Hồ hoàng hậu xụi lơ như vũng bùn, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi và hận ý.
“Tuy ngươi chiếm được cơ thể ta! Nhưng ngươi vĩnh viễn không chiếm được tâm ta!”
Cố Thanh Phong nghe lời thoại của Bạch Hồ hoàng hậu, không hiểu sao lại có một cảm giác Déjà vu.
“Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện đi.
Ngày xửa ngày xưa, có một ổ khoá đồng, đi đôi với nó là một chìa khoá đồng. Sau đó có một ngày xuất hiện một chiếc chìa khoá vàng đến chọc vào ổ khoá đồng, chọc a chọc, nhưng dù thế nào cũng không thể chọc mở được.
Khoá đồng thấy thế, không khỏi nói với chìa khoá vàng, ngươi từ bỏ suy nghĩ đấy đi, ta và chìa khoá đồng trời sinh một đôi, cho dù ngươi có là chìa khoá vàng quý giá, nhưng cũng không thể mở được lỗ khoá của ta đâu.
Bấy giờ chìa khoá vàng cảm thấy khó hiểu thật đấy, hắn mắng, ngươi bị thần kinh hả? Ta chỉ chọc chơi thôi, sao phải mở khoá để làm gì?
Nên ngươi thủng chưa, ngươi nói xem, ta chiếm tim của ngươi để làm cái gì? Cái thứ đồ chơi đó có tác dụng gì không?”
Phản ứng đầu tiên của Bạch Hồ hoàng hậu là sững sờ, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi, cả giận mắng: “Ngươi tên khốn nạn này! Ngươi không phải người! Ngươi chính là một con yêu vật đội lốt người mà thôi!”
Cố Thanh Phong đối mặt với lời lên án của Bạch Hồ hoàng hậu thì có chút sửng sốt: “Này này, lời này là ta nói mới đúng chứ? Hai ta ai mới là yêu ma khoác lốt da người, trong lòng ngươi phải hiểu rõ chứ nhỉ?”
“Hừ, thế nhân chỉ nói yêu ma hiểm ác đáng sợ, nhưng không biết, lòng người so với yêu ma còn hiểm ác đáng sợ gấp trăm lần!”
Bốp!
Một bàn tay to quất thẳng lên gương mặt mềm mại của Bạch Hồ hoàng hậu, để lại một vết máu đỏ tươi.
“Một con hồ ly tinh chết tiệt như ngươi mà còn biết nhập vai sâu quá nhỉ, không phải là các ngươi thay mặt Thánh tộc cướp bóc tàn hại dân chúng hả?
Thế quái nào làm đĩ còn muốn lập đền thờ.”
“Ngươi đánh ta! Ngươi đánh phụ nữ! Ngươi có còn là đàn ông nữa không?” Bạch Hồ hoàng hậu ôm mặt hét lên chói tai.
“Đợi Thánh tộc hạ giới, nhất định sẽ không tha… Ối!”
Bạch Hồ hoàng hậu còn chưa dứt lời, một bàn tay to đã bóp chặt cần cổ trắng nõn mềm mại của nàng ta.
Khuôn mặt của nàng ta chợt đỏ lự lên, điên cuồng đấu tranh, nhưng cũng không thể làm gì hết.