Chương 346: Ngươi Chiếm Được Người, Nhưng Không Chiếm Được Tim Ta
Cố Thanh Phong bình tĩnh nhìn xoắn sâu vào trong cặp mắt hoa đào của nàng ta, cảm xúc bên trong từ cừu hận hoảng loạn, cuối cùng theo thời gian trôi đi, tất cả biến thành sợ hãi. Nhẹ nhàng ghé lại sát bên tai nàng ta, hơi thở nam tính nóng bỏng phả vào vành tai.
“Sau này có lời gì, nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Nhớ kỹ vào, kẻ yếu không được tha thứ, đồng nghĩa kẻ đó phải chuẩn bị xong tâm lý chịu chết, vậy xin hỏi, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngôn từ êm ái, tựa lời thủ thỉ của tình nhân với nhau, nhưng nghe vào trong lỗ tai Bạch Hồ hoàng hậu, lại hệt như tiếng quỷ đòi mạng từ dưới địa ngục Cửu U truyền đến.
Giờ phút này, toàn thân nàng ta đông cứng lại, như rơi vào hầm băng.
Nàng ta biết, người đàn ông ở trước mặt này sẽ không giống những tên đàn ông khác, cho phép mình dựa vào khuôn mặt mỹ miều này thích gì làm nấy.
Nàng ta đã từng có tự tin để vênh váo, bởi nàng ta tin tưởng vào mị lực của bản thân, mặc dù có phạm vào sai lầm lớn đến cỡ nào, đàn ông tuyệt đối không nỡ giết mình.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nàng ra dao động.
Người đàn ông trước mặt này còn tham luyến mỹ sắc hơn bất kỳ ai, nhưng cũng lãnh huyết vô tình hơn bất cứ kẻ nào.
Nếu không tuân theo hắn, sẽ bị giết thật đó!
“Cầu… ngươi… tha…cho…”
Bạch Hồ hoàng hậu cố gắng vũng vẫy trong tuyệt vọng.
Đột nhiên, cổ họng được buông ra.
“Hồng… hộc…” Bạch Hồ hoàng hậu thở hồng hộc, tham lam hít lấy hít để không khí, đó chính là tham luyến với sinh mạng này.
“Cho ngươi một cơ hội sống duy nhất, phát thệ nhận bản tôn làm chủ, thì được sống.” âm thanh lãnh đạm của Cố Thanh Phong vang lên.
Bước vào khuôn mẫu hiền giả thì hắn lại trở nên lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, vô tình vô cùng.
Tục xưng, xách quần lên thì không nhận nhau nữa.
Bạch Hồ hoàng hậu không dám bất mãn tý nào, vội vàng thề.
Nhưng Cố Thanh Phong nghe xong lại cau mày thật chặt: “Không được, phải độc lên.”
“Ngũ lôi oanh đỉnh, không chết tử tế còn chưa đủ ạ?”
“Nữ nhân quan tâm nhất chính là dung mạo của mình, ngươi đổi lời thề thành, một khi đã phản bội, đỉnh đầu sẽ bị lở loét, lòng bàn chân có mủ, da thịt thối rữa, cơ thể phát mùi tanh nồng…”
Một loạt ngôn từ ác độc khiến cho Bạch Hồ hoàng hậu run như cầy sấy, nàng tự hào nhất, để ý nhất chính là dung mạo của mình, bởi vậy lời thề này đối với nàng mà nói, đúng là đã độc càng thêm cực độc.
Nhưng dưới sự uy hiếp của Cố Thanh Phong, Bạch Hồ hoàng hậu phải thoả hiệp, im lặng phát thệ.
Nàng nghĩ thầm, chỉ là một lời thề mà thôi, chẳng phải là thật, không có chuyện gì hết.
Chỉ là, ngay sau khi nàng ta thề độc xong, nàng ta hoảng sợ phát hiện, trong cơ thể mình ấy vậy lại có nhiều thêm một sợi dây lời thề, nối thẳng đến trên người Cố Thanh Phong.
Điều này khiến cho nàng ta nháy mắt hoa dung thất sắc, trái tim ngay lập tức chìm vào trong đáy vực.
“Ngươi là Thiên Ma vực ngoại mà!!!!!”
Cố Thanh Phong liời giải thích, nói thẳng: “Ngươi chỉ cần biết bản tôn chính là chủ nhân của ngươi là được.”
Bạch Hồ hoàng hậu lặng lẽ nức nở, sự thật bày ra ở trước mặt, đối phương nói cái gì đều không quan trọng nữa rồi.
Bây giờ nàng ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, nàng biết mình tiêu tùng rồi, sợ rằng cả đời này chỉ có thể trở thành món đồ chơi của người đàn ông trước mặt. Không riêng vì thân phận của hắn, cũng bởi vì cái giá của phản bội nàng ta thật sự không kham nổi, chỉ ngẫm lại dáng vẻ như vậy thôi đã thấy đáng sợ lắm rồi.
“Khóc cái đếch gì mà khóc, bản tôn ghét nhất nữ nhân khóc sướt mướt, nhìn ủ rà ủ rũ, mặc quần áo vào ngay đi.”
Bạch Hồ hoàng hậu sợ đễn nỗi vội vàng vươn bàn tay thanh tú trắng noãn, lau sạch sẽ nước mắt, cầm lấy quần áo, chuẩn bị mặc vào, kết quả phát hiện mặc có như không.
Tại quần áo đã bị xé rách không ra cái dạng gì từ lâu rồi.
Cũng may trong nhẫn Càn Khôn của nàng ta còn có y phục, lấy ra một bộ váy áo màu trắng mặc vào.
Nhìn Bạch Hồ hoàng hậu xiêm y trắng thướt tha, lệ ngân chưa phai, trên người còn có chút vết máu ứ, Cố Thanh Phong nổi hứng.
“Gọi một tiếng chủ nhân nghe cái xem nào.”
“Chủ. . . Chủ nhân. ”
“Lớn tiếng lên!”
Bạch Hồ hoàng hậu sợ đến cơ thể mềm mại run lên: “Chủ nhân!”
“Đấy còn tạm được, bản tôn hỏi ngươi, cả Vạn Yêu quốc ngoại trừ Thanh Ma Hoàng ra có thể liên lạc được với Thánh tộc, thì còn có ai làm được nữa không?”
Bạch Hồ hoàng hậu khiếp sợ lắc đầu: “Hết rồi ạ.”
Cố Thanh Phong nhíu mày: “Vậy ngươi biết Thanh Ma Hoàng quan tâm nhất cái gì không?”
“Quan tâm nhất ta.”
“Quan tâm ngươi cái rắm ý! Quan tâm ngươi, thế sao hắn còn chưa gọi Thánh tộc đến?”
“Đó là tại hắn không dám, Thánh tộc tàn bạo, vốn không coi loài yêu ma chúng ta là cùng loài, một khi bệ… Thanh Ma Hoàng bởi vì chuyện này gọi Thánh tộc đến, vậy thì sau đó Thánh tộc nhất định sẽ giết hắn đầu tiên!”
“Tại sợ chết nên không để ý đến ngươi nữa rồi, đấy gọi là quan tâm ngươi á hả?”
Bạch Hồ hoảng hậu nghe xong ngẩn ra, suy nghĩ chút hình như đúng là vậy thật.
Người đàn ông đó luôn mồm nói yêu mình, kết quả thì sao, có chịu vì mình chết đâu, thế này cũng có thể nói là yêu à?