Chương 347: Vạn Yêu Phiên (1)
“Nếu hắn sợ Thánh tộc giết hắn, chả lẽ hắn không sợ bản tôn giết hắn à? Chả lẽ hắn lại không biết, nếu hắn không liên lạc với Thánh tộc, thì một năm sau Thánh tộc cũng tự mình hạ giới chắc? Đến lúc đó chẳng phải cũng chỉ có nguyên mình kết quả này thôi sao?”
Bạch Hồ hoàng hậu muốn nói lại thôi, hình như đang bối rối cái gì đó.
“Có chuyện mau nói, đừng có đàn bà sướt mướt ỉ ê ở đấy!”
Bạch Hồ hoàng hậu cảm thất tủi thân, rất muốn nói người ta vốn là đàn bà mà.
Nàng ta chỉ bối rối trong chốc lát, vốn không muốn phản bội Thanh Ma Hoàng, nhưng nghĩ Thanh Ma Hoàng cũng đâu chết vì mình, thế mình thì sao?
Mình lấy thân nuôi ma, lúc trên giường còn muốn nói chuyện với Cố Thanh Phong, cứu Thanh Ma Hoàng, tuy kết quả ra sao không quan trọng, mà quan trọng là… thái độ.
Hai người so ra, trong lòng Bạch Hồ hoàng hậu mất thăng bằng.
Vì vậy nàng thay đổi chủ ý.
“Chủ nhân, Thanh Ma Hoàng làm vậy là bởi, là bởi hắn vẫn còn bải tẩy! Hắn muốn chờ cơ hội lấy con bài chưa lật này ra chuyển bại thành thắng.”
“Ối chà! Tiếng chủ nhân này của ngươi gọi mượt quá nhẩy, vừa rồi có phải tự biên tự diễn gì trong lòng rồi đó không?”
Bạch Hồ hoàng hậu ngơ ngác, hình như ngươi chỉ chú ý mỗi cái này thôi à? Không phải ngươi nên quan tâm xem lá bài tẩy của Thanh Ma Hoàng là cái gì hả?”
“Chẳng lẽ chủ nhân ngài không muốn biết lá bài tẩy của hắn là gì ạ?”
“Ngươi đã muốn nói như vầy, thôi thì bản tôn cố mà nghe xem là cái gì đi.”
Thật ra Cố Thanh Phong cũng chẳng để tâm lá bài tẩy của Thanh Ma Hoàng đâu, nói đúng ra, yêu ma của Thanh giới này không xứng vào mắt hắn nữa rồi.
Bạch Hồ hoàng hậu bực bội một hồi, không ngờ sự phản bội của mình cuối cùng chỉ đổi lại được cái thái độ hờ hững này của Cố Thanh Phong.
“Thánh tộc từng ban tặng cho Thanh Ma Hoàng một món thần binh, tên là Vạn Yêu Phiên, món thần binh này có uy lực phi phàm, chính là đại sát khí vượt tầm thế giới này.”
(Phiên: cờ, phướn)
Vừa nghe ra là món đồ của Thượng giới, Cố Thanh Phong bắt đầu có xíu xiu hứng thú.
“Thần binh?”
“Đúng, chính là thần binh, đó là một loại binh khí vượt qua Thiên giai linh binh.
Thì cũng giống như tu vi ở Thanh giới cố lắm có thể đạt đến cảnh giới Thần cảnh, binh khí cũng giống như vậy, Thiên giai linh binh ở thế giới này đã đạt đến cực đỉnh. Hướng lên trên chính là Thần binh.”
Trong lòng Cố Thanh Phong hơi rung rinh: “Đã có thần binh Vạn Yêu Phiên, thế tại sao hắn không lấy luôn ra?”
“Đó là vì Vạn Yêu Phiên cần thôn phệ yêu ma, càng thôn phệ được lắm thì uy lực càng mạnh, hắn không có cơ hội để mà chuẩn bị.”
Đệt con mịa!
Còn có niềm vui bất ngờ thế này cơ à?
Cố Thanh Phong mừng rỡ, luận solo 1 chọi 1 thì hắn vô địch Thanh giới, vì vậy nếu muốn đột phá đến Thần cảnh, một con yêu ma đương nhiên không có tác dụng.
Bây giờ cần quần chúng yêu ma tạo thành mênh mông biển lớn, mới có thể đề thăng một cách miễn cưỡng.
Nhưng vấn đề ở đây mỗi con yêu ma đều là một cá thể đơn độc, rất khó đem tất cả sức mạnh tập chung vào một chỗ.
Yêu ma yếu quá đánh vào người không phá nổi lớp phòng ngự, mà có Yêu Ma Phiên, là đã giải quyết hoàn hảo vấn đề này rồi, hắn có thể tụ sức mạnh của yêu ma vào một chỗ.
Nếu như thôn phệ sức mạnh của hàng tỉ yêu ma vào một lúc, thế thì đúng là đồ sộ lắm đây!
Cái thứ Yêu Ma Phiên này thế mà đúng là một bảo bốt tốt, phải tóm vào tay mới được, dựa vào bảo vật này, yêu ma cấp thấp hơn cũng không sợ lãng phí rồi, mẹ cũng phải khen con trai ngoan của mẹ.
“Đi! Đi gặp Thanh Ma Hoàng! Cố Thanh Phong không đợi nổi nữa, hưng phấn nói.
Ngay lập tức dắt Bạch Hồ hoàng hậu đi ra ngoài.
Bạch Hồ hoàng hậu khẽ thở dài một cái ở trong lòng, dưới cái nhìn của nàng, Cố Thanh Phong đâu cần phải gấp gáp vội vàng thế làm chi, chắc chắn là kiêng dè Vạn Yêu Phiên rồi, cho nên muốn mau chóng giải quyết tai hoạ ngầm này.
Chuyện này đồng nghĩa, cơ hội chuyển bại thành thắng của Thanh Ma Hoàng toi rồi.
Mà hết thảy đều bởi mật báo của mình.
Thế nhưng nàng ta không hối hận, suy cho cùng cũng vì Thanh Ma Hoàng bỏ rơi chính mình trước.
Ở bên ngoài đại điện.
Một đám yêu ma Thần cảnh trải qua một đêm nghỉ ngơi, phần nào cũng khôi phục lại một chút sức mạnh.
Nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi trấn áp của Cố Thanh Phong.
Loại sức mạnh cường đại này khiến trong lòng chúng sinh ra tuyệt vọng.
Bấy giờ, tiếng bước chân của Cố Thanh Phong truyền đến, một vài yêu ma bắt đầu sợ.
Vô cùng sợ hãi trước loại cảm giác mặc người chém giết xử lý.
Cũng may Cố Thanh Phong không dừng lại ở bên cạnh họ, mà bước thẳng đến chỗ Thanh Ma Hoàng.
Bởi cái gì gọi là mắt bốc lửa nhìn cừu nhân trước mắt, thù cắm sừng không đội trời chung.
Thanh Ma Hoàng hai mắt đỏ ngầu giận dữ hét: “Nhân tộc! Ngươi sẽ không được chết tử tế! Bổn hoàng sẽ có một ngày, nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết!”
Thanh Ma Hoàng mắng hai câu trước, lập tức nhìn về phía Bạch Hồ hoàng hậu mềm mại yếu đuối nằm trong ngực đối phương, đợi đến khi nhìn thấy vết bầm tím trên người nàng ta.
Chỉ cảm thấy trái tim đau đớn khôn nguôi, như dao xoắn.
“Ái phi! Ái phi nàng không sao chứ?” Thanh Ma Hoàng đau lòng nói.
Bạch Hồ hoàng hậu không chú ý đến sự thương tiếc trong mắt Thanh Ma Hoàng, thậm chí còn chẳng để ý đến hắn ta, sự chú ý của nàng ta toàn bộ tập chung vào bộ dáng xấu xí như bại khuyển của đối phương.
Vương giả ngày xưa, hôm nay máu me đầy người nằm rạp trên đất, thật giống một con chó.
Ngay lúc này đây, một chút áy náy trong nội tâm nàng ta hoàn toàn tiêu tan.