Chương 348: Vạn Yêu Phiên (2)
Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay luôn luôn là vậy! Chỉ có mình mỹ nhân tuyệt thế như nàng đây, còn lâu mới tuẫn táng theo kẻ thất bại thảm hại như thế.
Suy cho cùng, nào có người đàn ông nào không thích mỹ nhân chứ, mà việc mình làm, chẳng qua đổi người đàn ông khác, mở ra hai chân thôi.
“Thanh Ma Hoàng, không ngờ ngươi vẫn còn cất giấu một cái thần binh Thượng giới đấy, đúng là mang lại cho bản tôn không ít niềm vui bất ngờ.” Cố Thanh Phong mỉm cười nói.
Lời này vừa ra, sắc mặt Thanh Ma Hoàng trong nháy mắt thay đổi liên tù tì! Đó chính là cơ hội duy nhất thay đổi ván cờ của hắn ta, sao giờ lại bị kẻ địch biết được rồi?
“Sao ngươi lại biết thần binh…”
Thanh Ma Hoàng hét lớn, nhưng hắn chưa hỏi xong, đột nhiên dừng lại.
Bởi hắn nghĩ ra được một việc, chuyện Vạn Yêu Phiên ngoại trừ mình biết ra, thì chỉ có một mình giai nhân nằm chóp đầu quả tim mình biết mà thôi.
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Hồ hoàng hậu, trong mắt đầy ắp không thể tin nổi, kèm theo đó là chút tuyệt vọng đau xót, run giọng hỏi: “Ái phi… là nàng nói cho hắn biết?”
Bạch Hồ hoàng hậu không đáp.
Nhưng chính cái sự cam chịu này, lại khiến Thanh Ma Hoàng đánh mất lý trí một cách triệt để.
“Cái con tiện tỳ nhà ngươi! Bình thường bổn hoàng đối xử với ngươi còn chưa đủ hay sao? Ngươi muốn mặt trăng trên trời bổn hoàng cũng nguyện ý hái xuống cho ngươi, thế nhưng ngươi lại phản bội ta?”
Một câu tiện tỳ mắng đến Bạch Hồ hoàng hậu biến sắc: “Ngươi tốt với ta thì có ích lợi gì? Đến cuối cùng còn chẳng phài nằm rạp trên đất giống một con chó hay sao?
Ta nói với chủ nhân thì sao nào? Ngươi làm được gì cơ chứ?”
“Ngươi gọi hắn là cái gì?” Thanh Ma Hoàng giận đến run người: “Ngươi lại dám gọi hắn là chủ nhân! Cái loại rác rưởi thấp hèn nhà ngươi!”
Thanh Ma Hoàng vùng vẫy kịch liệt, nhưng mà tất cả cũng chẳng làm được chuyện gì hết.
“Tiện tỳ! Ngày hôm qua ngươi luôn miệng nói yêu ta! Hay cho cái miệng luôn nói yêu ta ngày hôm nay lại đi gọi nam nhân khác là chủ nhân, ngươi con mẹ nó tiện vừa thôi! Các ngươi đây còn không bằng chó…”
Bôp!
Cố Thanh Phong đá một phát đưa những lời nói này của Thanh Ma Hoàng quay vào trong bụng hắn ta.
“Chậc chậc! Tình yêu đúng là vừa xấu xí vừa mỏng manh!
Rõ ràng các ngươi là yêu ma, sao vẫn có cái thứ tình cảm vô dụng thế này nhỉ?
Bản tôn hiện tại không có tâm trạng xem chuyện tình máu chó giữa hai người các ngươi đâu. Bây giờ Bản tôn chỉ quan tâm Vạn Yêu Phiên, hiểu không?” Cố Thanh Phong nhàm chán nói.
Thanh Ma Hoàng bụm mặt kêu gào đau khổ, sau một hồi lâu mới hồi lại sức lực.
Hắn ta nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong, gào thét dữ tợn: “Ngươi muốn Vạn Yêu Phiên của bổn hoàng! Cứ mơ đi! Bổn hoàng dù có chết cũng tuyệt đối không giao nó cho đôi cẩu…”
Bịch!
Cố Thanh Phong nhấc chân đạp lên đỉnh đầu Thanh Ma Hoàng, giẫm mạnh hắn ta xuống đất đến mức xuất hiện một cái hố sâu.
Đồng thời còn nghiến trên mặt hắn ta hai cái thật mạnh nữa.
“Bản tôn nói muốn cướp Vạn Yêu Phiên của ngươi lúc nào? Ngươi làm ơn đừng có tự biên tự diễn được không?”
Cố Thanh Phong nói xong, sau đó ngồi xổm xuống túm tóc Thanh Ma Hoàng rồi kéo đầu nó lên khỏi lòng đất giống như nhổ củ cải.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn đầy nộ nhưng lại bất lực của Thanh Ma Hoàng, lạnh nhạt nói: “Lập tức cút đi tìm cái xó nào đó trị thương ngay. Thương thế ổn rồi thì cầm Vạn Yêu Phiên đi thôn tính yêu ma, tích luỹ lực lượng, rồi lại đến tìm Bản tôn báo thù. Hiểu chưa?”
“Ngươi lại muốn giở âm mưu quỷ kế gì nữa! Bổn hoàng không tin ngươi sẽ tha cho ta! Ngươi nhất định là thừa dịp bổn hoàng lấy Vạn Yêu Phiên cắn nuốt yêu ma, sau đó ra tay cướp đoạt! Đừng có mơ!”
Đệch!
Tên này sao nói mãi mà não không thông được nhỉ?
“Haizz, Bản tôn cũng đã nói đến nước này rồi ngươi còn không tin. Vậy được, nếu như ngươi không tin thì cứ tiếp tục nằm sấp ở đây đi, mở to con mắt ra nhìn xem Bản tôn sủng ái ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung ngươi thế nào. Xem ngươi có thể nhịn được đến lúc nào.”
“Ngươi dám!!”
Thanh Ma Hoàng nổi giận xung thiên!
“Bản tôn có gì mà không dám? Ngươi cũng không dám dùng Vạn Yêu Phiên báo thù thì chỉ có thể ôm nỗi hận mà nằm bò nơi đây thôi. Cho ngươi cơ hội ngươi cũng không trọng dụng, còn đòi trách ai?
À đúng rồi, hình như ngươi còn một cô con gái gọi là Công chúa Thanh Lân đúng không nhỉ? Là một người cá.”
Lần này, Thanh Ma Hoàng hoảng thật rồi.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi không được động vào con gái ta!”
“Rồi rồi, nhỏ tiếng chút! Động vào con gái ngươi thì sao? Ngươi thân là chó chăn cừu đã cướp đoạt bao nhiêu nhân khẩu? Còn động vào bao nhiêu con gái của nhân tộc?
Bây giờ lại không được động vào con gái ngươi là sao?
Thanh Ma Hoàng trợn muốn nứt con mắt: “Những súc sinh hạ tiện đó sao có thể đánh đồng với con gái ta được!”
Cố Thanh Phong cười lạnh, nói khẽ bên tai Thanh Ma Hoàng: “Yên tâm đi, Bản tôn sẽ không động vào con gái ngươi. Bản tôn chỉ là từng nghe thấy một lời đồn, nói người cá giỏi nhất là thổi bong bóng. Hôm nay gặp dịp kiểm chứng tính chân thực của lời đồn này, xem có giỏi thật hay không?”
Thanh Ma Hoàng triệt để bùng nổ. Đôi mắt nó đỏ lên như sắp rỉ máu, gân xanh cả người nổi lên, hoàn toàn bất chấp chênh lệch thực lực, giãy giụa muốn lao về phía Cố Thanh Phong.
Sự thật chứng minh, bất luận là người hay yêu, tức giận lên đều có thể bùng nổ cả tiểu vũ trụ.
Vào lúc này, Thanh Ma Hoàng đang cực kỳ phẫn nộ, tiềm năng vô hạn trong cơ thể được kích phát, đang âm ỷ thoát khỏi trói buộc.
Đây cũng chính là hạn chế ở Thanh giới. Nếu như ở thượng giới, nói không chừng sau khi bùng nổ liền đột phá lên Thần cảnh cũng nên.
“A! Ta sẽ giết ngươi!!!”