Chương 391: Người Khổng Lồ (1)
Sau khi Cố Thanh Phong lấy lại tinh thần thì hắn ngạc nhiên phát hiện mình đang đứng ở một nơi rừng núi xanh um tươi tốt. Nơi này non xanh nước biếc, cổ thụ san sát nhau, hoa muôn màu khoe sắc, chim muông hót líu lo.
Hiển nhiên là không gian loạn lưu đã dẫn hắn đến nơi này.
“Khụ khụ…”
Cố Thanh Phong đột nhiên ho khan liên tục.
Phụt!
Hắn ho ra một ngụm máu màu vàng kim.
Máu vàng kim rơi xuống trên hoa cỏ, trong phút chốc, một chuyện đáng ngạc nhiên đã xảy ra.
Chỉ thấy một đám hoa cỏ bắt đầu sinh sôi nảy nở, một mét, hai mét, ba mét!
Chỉ ngắn ngủi có một xíu mà vóc dáng của hoa cỏ đã có thể sánh ngang với một cây cổ thụ.
“Mẹ nó! Đau chết bản tôn! Cái không gian loạn lưu đáng chết này! Nếu không phải bản tôn có Tiên Thiên thần thánh thể lại cộng thêm Trấn Ngục Long Tượng thể hộ thân thì chỉ sợ đã bị xoắn tới chết rồi.”
Trong lòng Cố Thanh Phong có hơi sợ hãi, không gian loạn lưu kia đúng là mạnh mẽ thật, trước đó xuýt chút nữa đã xoắn nát luôn cơ thể hắn, hoặc là nói đã xoắn nát nhưng chẳng qua do thể chất hắn mạnh quá nên chỉ thoáng chốc đã hồi phục lại mà thôi.
Hắn lau vết máu nơi khóe môi, lại nhìn một chút về phía đám hoa cỏ đang sinh trước tươi tốt kia, lòng thầm nói lãng phí.
“Không ngờ đến cả máu của bản tôn mà cũng mạnh mẽ như vậy? Đây chính là máu của thần thánh, đúng là lãng phí mà.”
Trong khi Cố Thanh Phong đang đứng đó khoác lác thì những vết thương vốn rất trí mạng trên người hắn đều đã hoàn toàn khôi phục.
“Nơi này hẳn là Thương Minh giới.” Cố Thanh Phong đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi tự lẩm bẩm.
Sở dĩ hắn kết luận nơi này là Thương Minh giới cũng do có căn cứ.
Có được Tiên Thiên thần thánh thể cùng với thiên đạo, đối với vạn vật, hắn đều có thể nhìn một cách thấu triệt. Vừa rồi mặc dù không gian loạn lưu hung mãnh nhưng đại khái hắn cũng có thể từ đó mà nhìn ra đôi điều.
Sau khi trời đất vỡ vụn thì sẽ xuất hiện một mảnh hư không, cái này cũng giống với ném một quả bom vào trong hồ.
Ầm!
Bom nổ, nước hồ văng khắp nơi, mặt hò sẽ bị nổ ra một cái hố to tạm thời không có nước, sau đó, cái hố đó sẽ tồn tại mãi sao?
Vậy thì tất nhiên là không. Sau khi uy lực của bom biến mất, nước hồ sẽ chảy trở lại, sau đó lấp đầy hố to.
Không gian vỡ vụn cũng theo đạo lý này. Sau khi hư không xuất hiện nó cũng sẽ không tồn tại trong thời gian dài, không gian xung quanh sẽ nhanh chóng như nước vậy, được lấp đầy.
Mà lúc đó, Thương Minh giới chính là vị trí của vết nứt không gian, cho nên thứ lấp đầy hư không tất nhiên là không gian Thương Minh giới.
Cho nên, Cố Thanh Phong suy đoán mình đang ở Thương Minh giới.
“Chỉ là, nơi này đến cùng là nơi nào của Thương Minh giới vậy? Có nguy hiểm gì không đây?”
Ít nhiều gì Cố Thanh Phong cũng có hơi lo lắng, dù sao nơi này cũng không như Thanh giới. Cường giả Thương Minh giới rất nhiều, lỡ như gặp phải đại năng gì đó thì không dễ sống.
Một thân một mình tồn tại nơi hoang dã, nhất định phải cẩn thận trăm bề.
Chưa quen với cuộc sống nơi đây thì nên nhanh chóng tìm một cái sào huyệt yêu ma để ẩn náu mới được.
Dù sao lúc đi ra ngoài, không chuyện gì làm hắn an tâm hơn so với chuyện đụng phải yêu ma.
Đến sào huyệt của yêu ma có nghĩa là hắn đã về nhà rồi.
Về phần khi nào thì về Thanh giới, Cố Thanh Phong vẫn quyết định trước hết cần tìm được chỗ an thân rồi lại về.
Nếu không, hắn cũng không muốn sau khi rời khỏi thế giới chưởng khống, vừa ra ngoài lại gặp phải nhân vật lớn nào đó.
Mặc dù tỷ lệ không lớn nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Đang lúc hắn chuẩn bị thăm dò địa điểm xung quanh một chút thì đột nhiên!
Mặt đất bắt đầu rung động! Giống như động đất vậy!
Cố Thanh Phong bỗng đưa mắt nhìn về phương Bắc, đó là nơi phát ra chấn động.
Sau khi hắn thả thần hồn ra cảm nhận thì lập tức biến sắc!
Có sinh vật nào đó đang vọt tới nơi này, hơn nữa không chỉ là một, mà là một đám!
Tốc độ rất nhanh, động tĩnh cũng to nữa, nói rõ thể trạng người đến không hề nhỏ, hơn nữa lại còn rất mạnh!
Có phải là yêu ma không đây?
Cố Thanh Phong đột nhiên có hơi chờ mong, hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ đứng nguyên tại chỗ đợi.
Sau một lát.
Người đến cũng hiện thân!
Sau khi Cố Thanh Phong nhìn thấy bọn họ xong thì lập tức sững sờ.
Bởi vì thứ đến không phải là yêu ma mà là người!
Gọi là người cũng có hơi không phù hợp lắm, đúng hơn mà nói, hẳn là người khổng lồ!
Thứ đến đây đúng là một đám người khổng lồ mặc đồ da thú, bắp thịt cả người lọ ra, cao hơn năm mét!
Tóc tai bọn họ bù xù, cầm cây búa đá, lang nha bỗng trong tay, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn, chầm chậm vây quanh Cố Thanh Phong, giống như là đang đi săn vậy.
Cố Thanh Phong nhìn mười tên người khổng lồ trước mắt này cũng có hơi ngạc nhiên, đám cự nhân này có tính là yêu ma không?
Hay là nói đây chính là loài người ở Thương Minh giới?
Hắn cảm nhận thực lực của đám cực nhân, kết quả lại phát hiện trên người đám cực nhân này không có chút dao động năng lượng nào, giống như chưa từng tu luyện vậy.
Nhưng vấn đề là những người khổng lồ này không có dấu vết đã từng tu luyện nhưng cảm giác uy hiếp trên người lại rất nặng nề, khí thế cũng cực kỳ khủng khiếp.
Đúng lúc này, mặt đất chấn động càng thêm mãnh liệt!
Giống như có quái vật khổng lồ gì đó đang đến gần.
Cố Thanh Phong nhìn theo tiếng động, chỉ thấy cách đó không xa, cây cối đã bắt đầu liên miên đổ ngã, giống như đang bị hung thú gì đó đụng ngã vậy.
Cuối cùng, quái vật kia cũng lộ ra hình dáng!
Cũng là một tên người khổng lồ, người khổng lồ thân cao mười mét, giống như một tòa lầu vậy!