Chương 392: Người Khổng Lồ (2)
Tên người khổng lồ mười mét này không giống với các người khổng lồ khác, sự khác biệt không nằm trên chiều cao mà là ở đường vân. Trên người cự nhân cao mười mét vẽ đầy những đường vân huyền ảo, theo sự cử động của cơ thể hắn mà vặn vẹo như những con rắn nhỏ.
Người khổng lồ năm mét cũng có đường vân này, chẳng qua là ít hơn, không giống như người khổng lồ mười mét, hầu như là trải rộng ra toàn thân.
Cố Thanh Phong thân là Tiên Thiên thần thánh thể nên chỉ chút xíu là nhận ra mấy đường vân kia là gì rồi.
Đó là đạo văn!
Có thể điều động sức mạnh đạo văn trong thiên địa vậy sẽ có đủ các loại kỹ năng thần kỳ.
Người khổng lồ này rất mạnh! Cụ thể là mạnh cỡ nào thì Cố Thanh Phong cũng không thể phán đoán được, bởi vì trên người bọn họ không có dao động năng lượng nhưng về mặt khí thế thì hẳn là mạnh hơn mình.
Người khổng lồ mười mét lộ ra vẻ hung hăng nhìn Cố Thanh Phong, cái mũi không ngừng chun lai, giống như đã ngửi được mùi vị đồ ăn ngon.
Hắn dùng sức hít mùi hương vào mũi, trong đôi mắt to chứa đầy vẻ tham lam.
Đột nhiên người khổng lồ mười mét lên tiếng, hắn nói rất chậm, giống như là không am hiểu ngôn ngữ loài người cho lắm.
Nhưng giọng nói thì lại rất lớn, giống như sấm sét vậy.
“Đây đúng là mùi hương của đồ ngon, hôm nay cuối cùng cũng có lộc ăn no bụng! Bắt hắn lại cho ta!”
Người khổng lồ mười mét ra lệnh một tiếng, đám người khổng lồ năm mét kia liền phát ra quái trận như muốn động thủ.
“Chờ một chút!”
Cố Thanh Phong đột nhiên hô to một tiếng.
Đám người khổng lồ thoáng chốc dừng lại.
Chỉ nghe Cố Thanh Phong nói: “Xin hỏi tiền bối có phải là yêu ma không?”
Người khổng lồ mười mét ngẩn người, dường như không thông minh cho lắm, phải một hồi mới phản ứng lại rồi nói: “Ta không phải yêu ma.”
“Đừng giả vờ, không phải yêu ma sao lại muốn ăn con người?” Cố Thanh Phong nói chuyện với giọng như đã khám phá ra được sự thật.
“Bởi vì ngon đó!”
Sau khi người khổng lồ mười mét trả lời xong thì bắt đầu ra tay mà không nói một lời.
Một tên người khổng lồ khoảng năm mét đứng gần nhất đã giơ cái búa trong tay lên bổ xuống đầu Cố Thanh Phong.
Ầm!
Cố Thanh Phong đấm ra một quyền, hung hăng đánh vào chiếc búa đá kia, đánh người lùi ra xa mấy mét.
Mặc dù đã đỡ được một kích nhưng trên mặt hắn lại không tỏ ra vui mừng chút nào mà ngược lại lại còn vô cùng khó coi.
Bởi vì những người khổng lồ này không phải là yêu ma thật!
Đám người khổng lồ này không những không phải là yêu ma, mà thực lực còn rất mạnh, người khổng lồ năm mét đã sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang với người ở cảnh giới Nguyên thần đan.
Thông qua khoảng thời gian ngắn giao đấu, Cố Thanh Phong âm thầm toát mồ hôi hột, chỉ dựa vào mỗi sức mạnh cơ bắp đã mạnh được đến mức này, quả thật sắp đuổi kịp một phần mười sức mạnh của bản tôn rồi.
Không hổ là thượng giới, quả nhiên cao thủ như mây.
Chỉ là không biết người khổng lồ mười mét này có thể mạnh được đến mức độ nào đây.
Cố Thanh Phong đang chìm trong suy nghĩ, thì thế bao vây của người khổng lồ năm mét đã hoàn thành, ngay lập tức, đao kiếm côn gậy lấp loé khắp bốn phương tám hướng.
Không có bất cứ một biểu hiện nào của pháp thuật, thứ tồn tại chỉ có sức mạnh vô cùng lớn.
Đối diện với màn ngập tràn công kích này, Cố Thanh Phong đột nhiên khai mở sức mạnh.
Đùng đoàng!
Cùng với đó là tiếng sấm giận dữ vang lên.
Trấn ngục Ma long và trấn ngục thần tượng từ từ xuất hiện, giống như gió thu quét lá vàng rơi vậy, càn quét khắp tám phương.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Người khổng lồ năm mét chớp mắt bị gió bão cuốn phăng hết.
Đúng vào lúc này, người khổng lồ mười mét thấy người tộc mình bị thương, lập tức phẫn nộ thét một tiếng, xông về phía Cố Thanh Phong, lúc hành động, những hình xăm trên người đồng loạt tỏa ra ánh sáng, giống như đường tàu điện được kết thông.
Tiếng gió lốc vang lên!
Gió lớn thét gào, sấm chớp đì đùng!
Tốc độ của người khổng lồ mười mét kia, thế mà cưỡi gió bão phi đến!
Cố Thanh Phong tập trung tầm nhìn, hoàn toàn không thèm để ý đến cơn gió bão kia, trực tiếp sử dụng đến Hoàng cực kinh thế quyền!
Song quyền giao nhau, gió lốc điên cuồng nhấn chìm Cố Thanh Phong, nhưng khi luồng sáng hóa thân Tiên thiên thần thánh thể loé lên, thì hắn đến một cọng tóc cũng không rụng.
Tiên thiên thần thánh thể nắm giữ sấm chớp gió lốc âm dương ngũ hành giữa trời đất, hoàn toàn có thể miễn dịch phần lớn sát thương từ pháp thuật, trừ khi khoảng cách thực lực rất lớn, nếu không rất có gây ra thương tổn.
Nhưng Cố Thanh Phong không hề tỏ ra vui vẻ, bởi vì hắn không thể miễn dịch được sức mạnh như dời núi lấp biển của đối phương.
Đây là lần đầu tiên có người dùng sức mạnh thuần tuý trấn áp được hắn.
Bùng!
Thân hình to cao mười mét của người khổng lồ loé lên, vậy mà Cố Thanh Phong lại không thể nào đỡ được mà bị văng ra ngoài, va vào một thân cây gỗ.
Vào lúc Cố Thanh Phong đang đứng dậy, cánh tay phải của hắn chợt thõng xuống, giống như không còn khung xương nữa vậy.
Rõ ràng xương cốt đã bị gãy vụn.
Nhưng một giây sau, hắn giật mạnh cánh tay phải của mình xuống, chỉ răng rắc một tiếng, xương cốt cánh tay được hình thành từ hỗn hợp pháp thuật và vật thể nhanh chóng khôi phục.
Lúc này, tiếng sấm rền vang ầm ầm vang lên bên tai Cố Thanh Phong, không khí điên cuồng bùng nổ, cảnh báo rằng người khổng lồ mười mét lại chuẩn bị tiến đánh lần nữa.
Có điều một quyền này đánh ra, còn đang lơ lửng giữa không trung, quyền công khủng khiếp như sóng thần đã điên cuồng táp vào những thân cây xung quanh, trong bán kính vài ngàn dặm trực tiếp bị nổ thành một mảng hoang địa, nhưng duy nhất không thấy bóng dáng của Cố Thanh Phong đâu.
“A!”
Người khổng lồ mười mét gầm lên giận dữ một tiếng, miếng mồi đến tận miệng còn rơi mất hắn sao có thể không giận được?
Chẳng qua bởi vì hắn chỉ tu luyện cơ bắt không tu luyện cảnh giới, nên hắn không biết Cố Thanh Phong đã thông qua cách thức gì mà biến mất, chỉ có thể tức giận đứng tại chỗ vung quyền lung tung.