Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 396: Thất Khiếu Linh Lung Thể

Chương 396: Thất Khiếu Linh Lung Thể

Sau lại, khi càng ngày càng có nhiều người biết về chuyện này, thậm chí còn có người đề nghị, nhân cơ hội lần này chặn đứng thông đạo, khiến thông đạo đóng cửa vĩnh viễn, như vậy Thanh giới càng thêm bình yên hơn, chứ không thể chỉ vì mối tình nam nữ mà huỷ diệt cả thế gian được. Sau đó…Thương Tâm Nghiên liền giết luôn mấy người kia.
Trong đó còn có cả Nguỵ Cô Vân.

Một nén nhang sau.
Cố Thanh Phong giải thích ngắn gọn lại một chút, hắn bây giờ trở thành người nắm giữ Thiên đạo của Thanh giới, Thanh giới sẽ không còn phải chịu uy hiếp từ Thánh tộc nữa, cùng với một số việc mà hắn trải qua mấy ngày nay.
Cả quá trình kể lại Thương Tâm Nghiên đều chan chứa tình cảm mà dõi theo Cố Thanh Phong, nghiêm túc nghe hắn kể lại, tình cảm trong ánh mắt dường như sắp trào hết ra ngoài rồi, giống như không còn thấy thêm được gì nữa.
Thậm chí sau khi Cố Thanh Phong nói mình đã trở thành người nắm giữ Thiên đạo, nàng cũng không quá ngạc nhiên, còn xa mới bằng nỗi ngạc nhiên của nàng lúc nhìn thấy phu quân của mình còn sống trở về.
Trong khoảng thời gian kể chuyện, Cố Thanh Phong cũng biết được thân phận của người đàn ông lạ mặt kia, chính là nhạc phụ của hắn Thương Ngao Bạch.
May mà không vì kích động nhất thời phi qua giết người ta luôn, nếu không thì…kịch bản của Thương Tâm Nghiên đã đổi rồi, đổi thành “Chuyện về kẻ thù giết cha mà ta gả cho”.
Ba người ngồi lại với nhau nói chuyện rất lâu…
Sau đó Thương Ngao Bạch cũng rất tự giác mà rời đi, để lại khoảng không riêng tư của đôi vợ chồng trẻ tâm sự với nhau.
Cố Thanh Phong cũng tiện thể làm ra mấy bài thơ, tặng cho Thương Tâm Nghiên, để bày tỏ tấm lòng mình.
Giữa trưa trời nắng đỏ, trên Thanh Minh vẽ sông.
Vũ điệu vẽ cảnh đẹp, hảo hán đẩy xe hàng.
Hoa lê ép hải đường, dương liễu kéo cành xuân.
Thanh mai cưỡi trúc mã, cùng nhau luyện can qua.
Thời gian nhàn nhã ngâm thơ tỏ tình thường đẹp đẽ và ngắn ngủi.
Thời gian chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới chớp mắt một cái đã là ba ngày sau.

Ngày hôm nay, Cố Thanh Phong lại bắt đầu chào tạm biệt với Thương Tâm Nghiên, chuẩn bị quay về Thượng giới, hắn cảm thấy đám người Man Di kia chắc đã đi rồi.
“Nghiên Nhi, đợi sau khi ta đứng vững trên Thương Minh giới rồi, sẽ quay lại đón nàng lên đó.”
“Phu quân, nhất định phải đi sao?”
Cố Thanh Phong nở nụ cười dịu dàng xoa đầu Thương Tâm Nghiên: “Hiện giờ ta nắm giữ Thiên đạo của Thanh giới, giới hạn cảnh giới của Thanh giới cũng nằm trên người ta, nếu như mọi người muốn đột phá lên Thần đan cảnh ở Thanh giới, vậy thì ta phải là người đạt được Thần đan cảnh trước, cho nên vẫn phải đến Thương Minh giới mà.”
“Phu quân, chỉ cần được ở cùng chàng, cho dù không đạt được Thần đan cảnh cũng không sao.”
“Nha đầu ngốc, Thần hồn cảnh có được sống thọ bao lâu chứ? Mục tiêu của phu quân nàng chính là được làm một đôi thần tiên tình lữ suốt đời suốt kiếp với nàng, khi tình cảm hai bên trở nên trường tồn, lại thiếu gì giây phút mặn nồng bên nhau?”
“Khi tình cảm hai bên trở nên trường tồn, lại thiếu gì những giây phút mặn nồng bên nhau.” Thương Tâm Nghiên nhỏ giọng lẩm nhẩm, bất giác bị tình cảm dạt dào trong câu thơ làm cảm động, có chút mê mẩn.
“Vậy ta cùng đi với chàng.”
Cố Thanh Phong liền lắc đầu: “Kẻ mạnh ở Thương Minh giới nhiều như rơm, vẫn là đợi vi phu đứng vững ở đó rồi quay lại đón nàng sau, vi phu có Thanh giới làm chỗ dựa, khi gặp phải nguy hiểm có thể trở lại bất cứ lúc nào, nhưng nàng thì khác.”
Thương Tâm Nghiên có chút tổn thương, bởi vì nàng biết khoảng cách về thực lực giữa nàng và Cố Thanh Phong càng lúc càng xa hơn, đã bắt đầu có chút kéo chân rồi, lên đến Thượng giới không những không thể giúp gì cho hắn, ngược lại còn trở thành gánh nặng của hắn.
“Được rồi, vi phu cũng đâu phải đi luôn không về đâu, hiện nay ta nắm giữ Thiên đạo, muốn trở về bất cứ lúc nào cũng được, không cần phải lo lắng.”
Thương Tâm Nghiên vừa nghĩ thấy cũng phải, lúc này tâm trạng mới tốt lên, gật đầu mạnh mấy cái, đồng thời trong lòng cũng âm thầm đưa ra quyết định, phải chuyên tâm tu luyện, tranh thủ thời gian sớm ngày giúp đỡ được phu quân.
Đợi sau khi an ủi vợ mình xong, nhạc phụ lại gọi Cố Thanh Phong đến một nơi khác.
“Ngươi cầm lấy cái này.”
Thương Ngao Bạch lấy ra một chùm sáng toả ra ánh sáng bảy màu, đưa cho Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong nhìn thấy vật này, lập tức mất hồn: “Đây là…bản nguyên của Thất khiếu linh lung thể?! Nhạc phụ, người đang định làm gì vậy?”
“Trong những ngày ta bị đám Thánh tộc cầm tù, bởi vì nhiều lần bị trọng thương, nên sớm đã không còn duyên với con đường tu đạo, Thất khiếu linh lung thể này để ta giữ cũng lãng phí thôi, ngươi giữ lấy, lên thượng giới có thể dùng đến.”
“Nhạc phụ, không cần lo lắng về chuyện tu đạo nữa, hiện giờ ta nắm giữ thiên đạo, giúp ngài trở về con đường tu đạo ta vẫn có thể làm được.”
Thương Ngao Bạch lắc đầu: “Nguyện vọng lớn nhất đời này của ta chính là cứu vớt lấy Nhân tộc, nay nguyện vọng đã thành, đời này không còn gì nuối tiếc, chỉ muốn an hưởng tuổi già, nếu như ngươi đã có ý tung hoành ở Thương Minh giới, vậy thì Thất khiếu linh lung thể nhất định có thể giúp được ngươi, ngươi giữ lấy, như vậy ta và Nghiên Nhi mới có thể yên tâm được.”
Thương Ngao Bạch dứt khoát nhét bản nguyên Thất khiếu linh lung thể vào tay Cố Thanh Phong, sau đó không hề quay đầu một mạch rời đi.
Cố Thanh Phong ngơ ngác nhìn Thất khiếu linh lung thể trong tay, âm trầm rất lâu.
Thương Ngao Bạch đem hai vật quan trọng nhất cuộc đời ông giao hết cho hắn rồi.
Một là Thương Tâm Nghiên…
Cái thứ hai chính là Thất khiếu linh lung thể…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất