Chương 399: Đạo Nô (1)
Bùng! Một quyền nổ ra!
Từng tầng không khí vỡ nát, mặt đất bắt đầu nứt ra, tán cây không ngừng đứt gãy bay lên!
Một quyền này đại diện cho lần lượt sức mạnh của Tiên thiên thần thánh thể cùng Trấn ngục long tượng thể!
Thế mà, đối đầu với cú đấm vô cùng đáng sợ này, khuôn mặt của nữ tử kia lại cực kì vô cảm, ánh mắt trống rỗng, hắc kiếm trong tay lại cứ vậy đâm tới.
Không thấy có bất cứ một thuật pháp nào luân chuyển, hay thần thông diệu pháp nào, chỉ thấy một đường kiếm bình thường không có gì đặc biệt, giống như người mới học kiếm pháp đâm đại ra một đường vậy.
Song chỉ có như vậy thôi, trong mắt của Cố Thanh Phong lại lập tức đổi sắc.
Thất khiếu linh lung thể giúp hắn có thể thấy được rất nhiều thứ giấu trong đạo và lý.
Kiếm này bẩm sinh hoàn mỹ, vừa khớp phù hợp với quỹ đạo đại đạo, toàn bộ sức mạnh đều được ẩn trong kiếm, không lọt một tia ra ngoài, có thể gọi là công kích không thể phá giải.
Chỉ dựa vào một kiếm này, Cố Thanh Phong liền có thể đoán ra được, thực lực của nữ nhân này còn mạnh hơn nhiều so với Thiên tượng lão tổ người mạnh nhất tộc Thiên nhân! Rất có khả năng là cường giả Thiên Quân cảnh!
Không thể đối địch! Chuồn là thượng sách!
Cố Thanh Phong vừa nghĩ vậy, thân hình liền ngay lập tức biến mất khỏi nơi đó.
Mà sau khi hắn rời đi, một nhát kiếm trông có vẻ tầm thường kia chợt cứ như vừa mới được rèn nóng đỏ lên, đâm trúng Long Tượng cùng với Thái cực ý tượng, xoèn xoẹt!
Ý tượng bùng cháy phừng phừng, từng lớp từng lớp thành tro bụi.
Quả thật là một kiếm phá vạn pháp.
Sau khi làm xong tất cả việc này, mặt của nữ tử kia vẫn không cảm xúc như cũ, giống như một bức tượng gỗ vậy, không chút quan tâm đến sự rời đi của Cố Thanh Phong, mà chỉ yên lặng đi đến bên cạnh hồn anh đào vạn năm, ngơ ngơ ngác ngác nhìn đoá hoa này.
Từng cử chỉ hành động, đều giống như một bức tượng điêu khắc.
…
Tại thế giới trong lòng bàn tay.
Lúc này sắc mặt của Cố Thanh Phong vô cùng khó coi, hắn không ngờ đến bản thân mới lên trên không được bao lâu, đã lại bị người ta đuổi quay trở lại.
Móa!
Con mẹ nó đây là kiểu gì chứ!
Thương Minh giới đúng thật không phải nơi cho người ở.
Ban đầu là gặp phải đám Man Di y như một đám yêu quái, mới quay đầu lại đã đụng ngay phải một nữ tử trình độ giống với Thiên quân cảnh, này cũng nguy hiểm quá rồi đấy.
Thực ra, Cố Thanh Phong đã hiểu sai một chuyện, không phải do Thương Minh giới nguy hiểm, mà là cấm địa Thái Sơ mới nguy hiểm, vốn là một trong những cấm địa lâu đời nhất của Thương Minh giới, nguy hiểm trong đó tất nhiên không cần nói nhiều, nếu không thì người ta gọi là cấm địa làm gì nữa?
Danh xưng cấm địa đều là dùng máu tươi của vô số cường giả cao thủ đổi lấy.
Cho dù là cường giả Thiên nhân cảnh cũng không dám bước vào.
Không có ai dám giống như Cố Thanh Phong, ra ra vào vào, lại còn chạy loăng quăng khắp nơi tìm kiếm thuốc quý.
Một canh giờ sau.
Cố Thanh Phong cảm thấy thời gian trôi qua cũng ổn rồi, thế là lén lút mở ra một thông đạo xuyên không gian cực kì nhỏ, sau đó xuyên qua thông đạo quan sát tình hình ở Thương Minh giới.
Kết quả vẫn nhìn thấy, nữ tử áo trắng dính máu kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Doạ cho Cố Thanh Phong vội vàng đóng luôn thông đạo, sợ đối phương đuổi đến tận thế giới trong lòng bàn tay.
Lại một canh giờ nữa trôi qua.
Cố Thanh Phong lại tiếp tục mở thông đạo ra nhìn trộm.
Móa!
Sao còn chưa đi nữa!
Vào lúc hắn vừa mới định đóng thông đạo, lại đột nhiên bị nghệch ra,
Nữ tử này hình như từ lúc ban đầu đến tận bây giờ vẫn đứng duy nhất có một dáng, chỉ nhìn chằm chằm vô hồn anh đào vạn năm, căn bản chưa từng động đậy qua, hoá đá rồi hả?
Cố Thanh Phong không đóng thông đạo liền mà tiếp tục quan sát, hắn quan sát rất lâu, thậm chí còn thông qua không gian của thông đạo nhổ một bãi nước bọt đến cấm địa Thái Sơ, cuối cùng đối phương vẫn không có phản ứng gì y như vậy.
Dường như chỉ quan tâm đến đoá hoa kia, những thứ còn lại đều không để mắt đến.
Cũng vào chính thời khắc ấy, Cố Thanh Phong mới để ý đến đôi mắt sâu hoắm của đối phương, không có chút thần tình nào cả, giống y như vật chết.
“Đây chắc không phải là đạo nô bị ma chú ăn mòn linh hồn đó chứ?”
Trước đó biết được thông tin từ miệng của Voi yêu, nếu như lúc còn sống không phải là tuyệt thế thiên kiều có sức mạnh to lớn, căn bản sẽ không thể trở thành đạo nô, trong cơ thể của những cường giả này có nuôi dưỡng đạo vận, sau khi linh hồn biến mất, đạo vận trong cơ thể chịu sự khống chế của ma chú thiên đạo, mới có thể trở thành đạo nô.
“Đạo nô không có suy nghĩ, sao lại cứ nhìn chằm chằm hồn anh đào vạn năm vậy chứ?”
Hồn anh đào? Linh hồn?
Má nó, Cố Thanh Phong cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.
Con người càng thiếu thứ gì, thì càng thêm khát vọng thứ đó.
Nữ đạo nô này có lẽ từng trải qua một loại biến đổi nào đó, cho nên mới có một chút linh trí, chính là chút linh trí này dẫn dắt nàng ta sinh ra khát vọng về linh hồn, như vậy cũng giải thích được lí do vì sao nàng ta cứ nhìn chằm chằm hồn anh đào.
Nói cho cùng không có linh hồn thì cũng chẳng khác gì cục đá, cục đá sẽ không khát vọng bất cứ thứ gì hết.
Nhưng cứ nhìn chằm chằm nó như vậy thì có tác dụng quái gì, sao không cầm lên mà ăn đi?
Cũng có lẽ do linh trí quá thấp, căn bản không hiểu cái gì gọi là ăn, chỉ là đơn thuần yêu thích khí tức của đoá hoa này thôi, cho nên cứ vậy đứng đó trải qua từng thời từng khắc.