Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 408: Không Tốn Một Viên Nguyên Thạch

Chương 408: Không Tốn Một Viên Nguyên Thạch

Đám người biểu hiện rất vội vã, từng người điên cuồng hét giá, hiển nhiên là bọn họ đã hiểu ra, mặc dù Thiên Lôi Tử chỉ là bảo vật dùng một lần duy nhất, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì đồ chơi này có thể cứu mạng. ...
Cố Thanh Phong nhìn những người kịch liệt đấu giá kia, còn mình lại không hề động chút nào, bởi vì cơ bản hắn cũng không có ý định ra giá.
Ra giá mua lại thì như thế nào?
Dựa theo con đường nhất quán, coi như mua được bảo vật thì cũng không tránh được kết quả bị đánh cướp.
Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp lòng người hiểm ác. Ở trước mặt bảo vật, có rất nhiều người xấu.
Mua xong rồi sau đó lại bị cướp, như vậy vấn đề sẽ xuất hiện. Bỏ tiền ra cho phòng đấu giá, sau đó còn bị đánh cướp, cho dù cuối cùng giải quyết kẻ địch, giữ được đồ lại nhưng vẫn phải bỏ tiền ra. Vậy vì sao không cần tốn tiền, để người khác mua rồi sau đó mình cướp chứ?
Vật thì có cả vật cả tiền, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao!
Rất nhanh, đấu giá đã phá ngàn vạn, người có thể hét giá theo cũng càng ngày càng ít, cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người.
Một người áo đen, không nhìn rõ dung mạo, giọng nói khàn khàn khác thường.
Một người khác là một vị đệ tử tông môn, mặc một bộ đồ đệ tử màu trắng, khuôn mặt tuấn lãng, nhưng đôi mắt lại hơi che giấu. Bên cạnh có mấy vị sư huynh đệ mặc cùng trang phục đi theo, bọn họ không cần giấu đầu lòi đuôi, trên mặt từng người đều giữ vẻ kiêu căng, hiển nhiên là bối cảnh bất phàm.
“Một ngàn năm trăm vạn.” Người áo đen khàn khàn nói.
Đôi mắt che giấu của nam tử tông môn lộ ra sự lạnh lẽo: “Một ngàn sáu trăm vạn.”
“Vị đạo hữu này, ta chính là đệ tử của Huyền Vân Tông, ít ngày nữa gia sư Thanh Huyền Thượng Nhân tổ chức thọ yến, Thiên Lôi Tử này tại hạ muốn tặng cho gia sư xem như là thọ lễ, xin huynh đài hãy qua qua thứ mình yêu thích.” Nam tử che giấu uy hiếp nói.
Mặc dù trong giọng nói của hắn ta không có bất cứ ý tứ ép buộc nào, nhưng kiểu tự báo gia môn này đã đề cập đến sư tôn của mình, ý đồ đã hết sức rõ ràng. Hắn ta đang nói cho đối phương biết, bối cảnh của ta thâm sâu, ngươi cân nhắc một chút.
Người áo đen kia không hề động đậy, tiếp tục tăng giá nói: “Hai ngàn vạn!”
Xi!
Chung quanh vang lên một tràng âm thanh hít khí lạnh. Bọn họ vạn lần cũng không nghĩ tới người này lại không hề nể mặt Huyền Vân Tông chút nào, thậm chí còn tăng một hơi bốn trăm vạn lượng. Người này có lai lịch gì?
Chẳng lẽ không sợ không ra được thành Lạc Nhật sao?
Sắc mặt của đệ tử Huyền Vân Tông hoàn toàn khó coi, không ra giá nữa nhưng sát ý lấp lóe trong mắt.
Tất cả đều được Cố Thanh Phong thu vào trong mắt, không khỏi cảm thấy mình không ra giá là quyết định hết sức chính xác.
Thấy không, lần này đã kết oán, hắn dám cam đoan chỉ cần người mặc áo đen này vừa rời khỏi hội đấu giá thì đệ tử Huyền Vân Tông nhất định sẽ động thủ.
Nếu như mình ra giá, nói thật thì chỉ là hai ngàn vạn nguyên thạch cũng chỉ như hai trăm vạn cân, mưa bụi mà thôi.
Nhưng mà sau một hồi kết thúc, chịu chặn giết cũng chính là mình.
Chẳng bằng không ra giá, trực tiếp cướp của người khác, như này cũng khỏi bớt đi hai trăm vạn cân nguyên thạch, lại còn được bảo vật, vậy cũng đẹp quá thay?
Nghĩ như vậy, Cố Thanh Phong không nhịn được mở đồng tử Phá vọng quan sát tu vi của hai người.
Đồng tử Phá vọng là quà tặng của Thiên Ma, đẳng cấp rất cao, cơ bản không sợ bọn họ phát hiện ra.
Sau khi xem xong, hắn nắm chắc trong lòng.
Người áo đen là Nhân Nguyên cảnh đỉnh phong, còn vị đệ tử Huyền Vân Tông kia là Địa Nguyên nhị trọng, đừng nói đến bên cạnh có mấy vị sư huynh đệ Nhân Nguyên cảnh thất trọng bát trọng.
Người áo đen – Nguy rồi!
Đối với Cố Thanh Phong mà nói, Nhân Nguyên cảnh hắn vẫn nắm chắc một chút, chỉ cần không phải Địa Nguyên cảnh là được. Địa Nguyên cảnh có thể ngưng tụ địa thế, không cùng đẳng cấp với Nhân Nguyên cảnh.
Hắn chưa giao thủ với Địa Nguyên cảnh, cụ thể mạnh yếu không dễ phán đoán, nhưng bản thân hắn có cảm giác kể cả đánh không lại thì đối phương cũng không thể nào giết mình được.
Thiên Lôi Tử được người áo đen lấy đi, Triệu Sĩ Long rất nhanh thôi đã lấy ra vật phẩm đấu giá tiếp theo.
“Thân pháp thần thông, Cửu Thiên du long bộ, theo truyền thuyết có một vị Thiên Cảnh đại năng khi nhìn thấy Chân Long chao liệng trên cửu thiên, trong lòng có cảm giác, vậy nên lĩnh ngộ ra thần thông.”
“Lúc thi triển thần thông này, giống như Chân Long xuất hành, khí thế phi phàm. Khi luyện được đến chỗ cao thâm thì chẳng những có tốc độ cực nhanh, thậm chí còn có thể đối địch uy long, quả thật là thân pháp thần thông hiếm có.”
Chỉ có điều thần thông này chính là một mảnh, nếu không thì giá trị còn vượt lên gấp mười!
Nhưng cho dù là một mảnh thì tốc độ kia cũng vượt xa hơn những thân pháp thần thông bình thường.
“Giá khởi điểm, tám trăm vạn lượng nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn lượng.”
“Một ngàn vạn lượng!”
“Một ngàn một trăm vạn lượng!”
“Một ngàn ba trăm vạn lượng!”
...
Cố Thanh Phong nhìn Cửu Thiên Du long bộ, trong lòng không kìm được một trận nóng ruộy.
Vật này có duyên với bản tôn.
Bản tôn đã là truyền nhân của rồng, có được cơ thể của tượng rồng Trấn Ngục, cộng thêm một thanh kiếm được chế tạo từ vảy ngược của Thái Hư Lôi Long, quả thật có quan hệ chặt chẽ với rồng!
Hiện tại xem thử người may mắn nào lấy xuống giúp cho bản tôn.
Cố Thanh Phong chờ thật lâu, cuối cùng thì Cửu Thiên Du Long bộ cũng có người lấy đi.
Mà người lấy đi, bất ngờ chính là người mặc áo đen kia.
Chậc chậc…
Mẹ nó đúng là có tiền nha!
Như vậy thì trái lại bản tôn phải tốn nhiều công sức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất