Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 410: Loại Oan Gia Này Đến Từ Đâu? (2)

Chương 410: Loại Oan Gia Này Đến Từ Đâu? (2)

Người áo đen ra giá liên tiếp khiến cho đám người lau mắt mà nhìn, giống như là nhìn một kẻ ngu. Cố Thanh Phong thấy người áo đen lại ra tay một lần nữa thì trong nháy mắt điên cuồng vui mừng!
Mẹ nó loại oan gia này từ đâu đến? Cũng quá ra sức đấy nhỉ!?
Ngươi cứ ra sức như thế, một lát nữa khi Huyền Vân Tông giết ngươi thì bản tôn nhất định sẽ đảm bảo cho ngươi một cái mạng chết oan!
“Hai ngàn vạn lần thứ nhất, hai ngàn vạn lần thứ hai, hai ngàn vạn lần thứ ba! Thành giao!” Triệu Sĩ Long sợ đối phương đổi ý, nhanh chóng nói xong quá trình, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Sau đó liền giao tiền cầm hàng, tan cuộc.
Cố Thanh Phong thấy vậy, mặc quần áo rồi vội vàng ra khỏi phòng, lẫn vào trong đám người.
Trong đám người, hắn lặng lẽ đi đến gần người áo đen, đầu ngón tay lập tức lóe lên một vòng xao động.
Trong nháy mắt, trên cơ thể người áo đen lập tức lưu lại một ấn ký.
Mà bản thân người áo đen không hề phát giác.
Chỉ là Nhân Nguyên cảnh, nghĩ muốn phát hiện ra thủ đoạn của Tiên Thiên thần thánh thể thì cũng chỉ có thể là đến kiếp sau.
Sau khi lưu lại ấn ký, Cố Thanh Phong liền giả vờ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra. Đi đi, đi tìm Triệu Sĩ Long lấy tiền đi.
Ở trong điện đợi một lúc lâu, Triệu Sĩ Long mới xử lý xong hết mọi chuyện rồi khoan thai đến chậm.
“Thật có lỗi, để Cố tiểu hữu đợi lâu, đây là Nguyên thạch còn thừa, mời xem qua.”
Cố Thanh Phong tiếp nhận nhẫn Càn Khôn, cẩn thận xem xét một phen, phát hiện không có vấn đề thì không khỏi khẽ gật đầu.
Triệu Sĩ Long nói: “Ta thấy trên hội đấu giá tiểu hữu chưa đáp một kiện nào cả, không biết là có chỗ nào không hợp ý?”
Cố Thanh Phong rất muốn nói có kẻ oan gia thay ta đáp rồi.
“Vậy của Tông môn còn chưa tiêu hoá hết, vậy nên không cần phải có thêm những cái khác. Ta chỉ đơn thuần là muốn thêm kiến thức thôi.”
Triệu Sĩ Long nghe vậy thì kinh hãi một trận. Vật của Tông môn còn chưa tiêu hoá hết, đây là có ý gì?
Như này không phải đang nói những thứ trên đấu giá hội đều là rác rưởi, cơ bản là ta xem thường, còn không bằng bảo vật của tông môn hay sao.
Triệu Sĩ Long không hề hoài nghi Cố Thanh Phong một chút nào, bởi vì đối phương vừa kiếm lời được hơn hai trăm triệu Nguyên Thạch. Chỉ cần muốn ra tay thì bất cứ một loại vật phẩm đấu giá nào cũng có thể lấy được, nhưng lại không lấy dù là một món.
Chỉ có thể là bởi vì không để vào mắt, chứ không thì còn có thể là nguyên nhân gì?
Cố Thanh Phong hàn huyên vài câu với Triệu Sĩ Long , sau đó lấy lý do sư môn có việc để rời đi.
Sau khi rời đi, Cố Thanh Phong trực tiếp thi triển thuật độn địa, chạy như một làn khói ra khỏi thành Lạc Nhật, đi đến một nơi hoang dã. Thế nhưng cơ thể của hắn vẫn ở trong lòng đất, khí tức cả người thu liễm lại, không thò đầu ra.
Bởi vì tên mặc áo bào đen kia đang ở gần đây.
Với việc để lại ấn ký lên người, Cố Thanh Phong đã khóa chặt vị trí của hắn ta, nhưng cũng không đến gần quá.
Cái tên này cũng có đầu óc, biết mình bị người ta để mắt tới, cho nên vừa kết thúc hội đấu giá đã chạy.
Nhưng với tốc độ của hắn, làm sao có thể chạy khỏi đệ tử Địa Nguyên cảnh của Huyền Vân tông chứ.
Không bao lâu sau, tên này đã bị đệ tử Huyền Vân Tông chặn ở đồng hoang.
Mặc dù khoảng cách của Cố Thanh Phong ở xa, còn đang ở trong lòng đất, nhưng với cảm giác của hắn thì vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Hai bên vừa thấy mặt, không nói nhảm một câu nào, vị đệ tử Địa Nguyên Cảnh của Huyền Vân Tông kia đã trực tiếp tiến lên, ra tay chính là sát chiêu.
Hiển nhiên là hắn ta không ngốc, biết là không thể để người áo đen lấy Thiên Lôi Tử ra, vậy nên chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Muốn kích hoạt Thiên Lôi Tử cần thời gian, mà khoảng cách thời gian này lại phải đối mặt với một đối thủ siêu phàm cảnh giới cao, là trí mạng.
Cơ bản là đối phương sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào.
Loại cảm giác này rất giống như kịch bản trong phim truyền hình. Một người cầm súng, một người khác công phu rất cao nhưng tay không tấc sắt.
Khoảng cách của hai người chỉ vẻn vẹn bảy bước, trong bảy bước này, người tay không tấc sắt kia lại có thể dồn đối phương rút súng, trước khi nổ súng đã khống chế được địch.
Đương nhiên, đây đều là phim truyền hình, ngoài bảy bước thì súng nhanh, trong bảy bước thì quyền nhanh.
Mà ở trong hiện thực, ngoài bảy bước súng nhanh, trong bảy bước, súng vừa chuẩn lại vừa nhanh!
Hiện tại hành vi của đệ tử Huyền Vân Tông có hơi giống, cơ bản là không cho ngươi cơ hội sử dụng Thiên Lôi Tử.
Nhưng, người áo đen đối mặt với thế tấn công như sấm của đệ tử Huyền Vân Tông thì vẫn thờ ơ, thậm chí là đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Bốp!
Trường kiếm của đệ tử Huyền Vân Tông giống như dải lụa hướng về phía đầu người áo đen chém đến, trên thân kiếm bộc phát ra một tầng thần quang óng ánh.
Keng!
Một tiếng vang thật lớn vang lên!
Chỉ thấy trước người áo đen khoảng nửa mét lại xuất hiện ra một chiếc lồng ánh sáng trong suốt. Chiếc lồng ánh sáng kia nhìn mỏng manh như tờ giấy nhưng lại chặn được một kiếm của Địa Nguyên cảnh.
Trong nháy mắt, sắc mặt của đệ tử Huyền Vân Tông biến đổi, hoảng sợ nói: “Cực phẩm phòng thủ Hình Thần Binh! Chỉ là một tu sĩ Nguyên cảnh mà lại có được loại bảo vật này, rốt cuộc ngươi là ai!”
Người áo đen không trả lời mà từ từ lấy Thiên Lôi Tử ra, đặt trong tay, khàn khàn nói: “Ta không muốn lãng phí một viên Thiên Lôi Tử, vậy nên, cút nhanh.”
Sắc mặt nhóm người Huyền Vân Tông khó coi, ánh mắt nhìn về phía Thiên Lôi Tử đầy kiêng dè.
Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, nhóm người của mình đã không còn cơ hội.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất