Chương 421: Phạm Quy! Đây Là Dẫn Bóng Đụng Người (2)
Hai cánh tay mỗi bên một người, kẹp cả hai người vào dưới nách. “Thả ta ra!” x2
Cố Thanh Phong không động đậy, tùy ý để cho hai nữ tử công kích mình không ngừng, toàn bộ coi như xoa bóp.
“Thả các nàng ra!” x2
Nam tử họ Tần và nam tử họ Diệp đồng loạt lao đến.
CỐ Thanh Phong trực tiếp vừa ôm nữ tử vào lòng vừa đánh giết.
Bịch bịch hai cước đã đá hai người ngã trên mặt đất, sau đó lại ngừng chăm sóc hai người bọn họ một chút, chỉ ấn đầu vào trong lòng đất.
Hai người đã hôn mê.
Chủ yếu là tình tiết tiếp theo không phải không thể nhìn, vậy nên trước tên cần phải giải quyết bọn họ.
Đang lúc Cố Thanh Phong muốn giẫm chết hai người bọn họ, Nam Cung nữ tử cả giận nói: “Ngươi không thể giết họ!”
Cố Thanh Phong nhíu mày: “Sao vậy? Trong này có tiểu tình nhân của cô à? Là tên nào thì cô nói một tiếng, tình tiết tiếp theo hắn ta sẽ được nhìn.”
Nam Cung nữ tử vừa thẹn vừa giận, nhất thời tức giận không nói nên lời. Thân là đệ tử cao tầng của Kiếm Môn, từ nhỏ đến lớn đi đến nơi nào mà chẳng vạn chúng vây quanh lấy lòng đủ kiểu, dã bao giờ phải chịu sự khuất nhục này.
“Bản tôn tra hỏi ngươi đó, sao lại không trả lời?”
Kẹp lấy tay của hai người rồi bẻ ngoặt trong chớp mắt, sau đó ngón tay dùng sức!
“A!” x2
Cố Thanh Phong ngẩn người, nhìn thoáng qua Ôn sư muội, trong lòng tự hỏi sao côcũng kêu lên theo vậy?
Sau đó hắn mới phát hiện thì ra là tay không nghe lời.
“Tặc tử, ngươi dám làm ô uế sự trong sạch của ta, ta sẽ giết ngươi!”
Lúc này Nam Cung nữ tử mới thực sự xem như là núi băng tan chảy, trên mặt đầy vẻ tức giận, còn đâu dáng vẻ mười phần lạnh lùng như trước.
“Ui chao, còn dám uy hiếp bản tôn có đúng không?”
Bốp bốp bốp
Mười mấy bàn tay lớn đánh xuống!
Nam Cung nữ tử còn chưa nói chuyện, Ôn sư muội đã khóc trước.
“Huhu sư tỷ uy hiếp ngươi mà sao ngươi đánh cả ta?”
“Khóc cái khỉ khô, bản tôn không đánh mặt, có gì mà phải khóc.”
“Còn dám nói nhiều thêm một câu, ta cho các ngươi biến thành bốn cánh!”
Hai nguời con gái không ai dám nói chuyện. Thân là nhân vật cấp bậc tiên tử cao cao tại thượng, có khi nào phải chịu khuất nhục này?
Quả thực so với bị giết còn khó chịu hơn.
Sau đó Cố THanh Phong lại muốn động chân giết hai người kia.
Nam Cung nữ tử không lo bị đánh nổi nữa, vội vàng nói:
“Ngươi không thể giết chúng ta, đệ tử Kiếm Môn đều có trong hồ sơ đăng ký, đồng thời mỗi người đều có hồn bài đặt trong môn. Một khi tử vong thì hồn bài sẽ vỡ vụn, hơn nữa hơi thở cũng sẽ khóa chặt trên người của ngươi. Đến lúc đó, tất sẽ có đại năng trong Kiếm Môn sẽ ra mặt giết ngươi!”
Cố Thanh Phong nghe xong thì lập tức kinh ngạc. Mẹ đó đây chính là Đế Đình tiên môn sao?
Đệt!
Sao mà rối rắm như vậy chứ, mẹ nó còn có cả hồn bài?
Đây cũng quá bá đạo. Như vậy không phải cũng mang ý nghĩa là chỉ có bọn họ giết người, còn người khác một khi giết bọn họ thì đám lão bất tử trong môn sẽ báo thù?
Mẹ nó!
Bản tôn muốn gia nhập Đế Đình tiên môn!
Đánh không lại thì gia nhập, không sao hết!
Chỉ là, giết không thể giết, thả cũng không thể thả, dù sao thì sau khi thả bọn hắn đi về nhất định sẽ nói mọi người. Nếu đã như vậy thì chỉ có thể bọn chúng sống không bằng chết.
Để lại cho bọn họ một ấn tượng vừa sâu sắc vừa khó mở miệng. Đã khó mở miệng thì khi trở về sẽ không có mặt mũi nào nói với trưởng bối, như vậy là được rồi.
Không phải Cố Thanh Phong không nghĩ tới việc bắt đối phương lập lời thề thiên ma huyết thệ, nhưng cách này hơi nguy hiểm.
Vả lại mấy thiên kiêu chi tử này có đồng ý hay không, chỉ riêng nội tình Đế Đình tiên môn, đã từng xuất hiện môn phái Thiên đế, tuyệt đối không thể khinh thường.
Phải biết rằng sơi dây lời thề được nối liền với mình, ngộ nhỡ trong kiếm môn có đại năng có thể nhìn thấy sợi dây lời thề, vậy đối phương chẳng phải là có thể tìm hiểu nguồn cội, trực tiếp tìm ra mình?
Cho nên, ổn thỏa mà nói, vẫn là để cho bọn họ xấu mặt là tốt nhất.
Những thiên tài trẻ tuổi này, ngạo khí vô cùng, coi mặt mũi còn quan trọng hơn sinh mệnh, cho nên uy hiếp xấu mặt tuyệt đối còn đáng sợ hơn so với giết bọn họ.
Vì thế, Cố Thanh Phong thi triển ra Trấn Ngục Long Tượng thể, huyễn hóa ra hai con ma long mảnh khảnh như dây thừng, dựa theo thuật buộc dây học được từ kiếp trước, trói hai nữ nhân lại.
Loại phương thức trói buộc mới lạ này làm cho hai nàng ta càng thêm kinh hoảng, rất hiển nhiên, các nàng ta biết mình sắp gặp phải cái gì.
“Ta… Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chạm vào một ngón tay của ta và sư tỷ, Kiếm Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, Nam Cung sư tỷ chính là một trong những tuyển nhân của thất kiếm, là đệ tử quan trọng trong Kiếm môn, ê ngươi…..”
Ôn sư muội nói đến một nửa liền dừng lại, bởi vì chuyện nàng ta dự đoán cũng không xảy ra.
Cố Thanh Phong không có đi về phía các nàng ta, ngược lại đi tới bên cạnh Tần sư huynh cùng Diệp sư đệ.
Sau đó kéo hai người từ trong đất ra, nhìn hai người đang hôn mê, Cố Thanh Phong sau khi lấy đi toàn bộ tài sản, liền bắt đầu lột quần áo bọn họ.
Ôn sư muội cùng Nam Cung nữ tử ở một bên trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt né tránh, nhưng trong lòng lại âm thầm vui mừng, thì ra người này thích nam, xem ra mình có thể tránh được một kiếp rồi.
Chỉ là khổ cho Tần sư huynh và Diệp sư đệ.
Hai nàng ta đều là tiểu cô nương chưa trãi sự đời, nào dám nhìn cảnh tượng nóng bỏng như thế, nhao nhao quay đầu đi.