Chương 422: Tử Vong Xã Hội Tính
Mà Cố Thanh Phong bên này cũng chuẩn bị xong hết những việc này, chỉ thấy hắn lấy ra một thanh tiểu đao, ở sau lưng Tần sư huynh xăm ba chữ Diệp sư đệ, sau đó lại ở trên lưng Diệp sư đệ, xăm ba chữ Tần sư huynh. Sau đó lại lấy ra máu của Mặc Linh Ngư, nhỏ xuống chữ.
Mặc Linh Ngư là một loại yêu nhỏ yếu, đặc điểm chính là thịt tươi ngon, cùng với máu như mực, hơn nữa máu của bọn họ cực kỳ có tính thấm hút, tính lây nhiễm, có thể nói một khi nhiễm thì vô cùng khó loại bỏ.
Rất nhiều bí tịch công pháp của đại môn phái, đều là dùng máu của Mặc Linh Ngư viết, chính là vì tiện cho việc lưu trữ.
Khi máu đen đụng vào vết thương của hai người, liền lập tức nhuộm đen vết thương, cũng nhanh chóng thấm vào tận xương tủy.
Sau khi săm chữ xong, Cố Thanh Phong còn không bỏ qua, lại kéo một góc áo bào của hai người xuống, viết ra hai bài thư tình tê dại.
Tần sư huynh, từ khi thấy huynh ở trong đám người, đã không quên được bóng hình huynh…
Diệp sư đệ, ta nhớ đệ nhớ đến ngủ không được, một ngày không gặp được đệ trong tim đã rối bời rồi…
Sau đó lại cắt ngón tay hai người, in trên bức thư tình, chứng minh là bọn họ viết.
Về phần hai người Tần Diệp, lại bị chôn vào trong đất.
Cố Thanh Phong nhìn kiệt tác của mình, thiếu chút nữa ghê tởm sến súa mà ói ra.
“Có những nhược điểm này, hai người này chắc chắn không dám nói cho trưởng bối, thậm chí cũng không dám trả thù, chỉ cần dám trả thù, bản tôn trực tiếp đi trấn lớn nhất nhân tộc, công khai thư tình cho mọi người! Ha ha ha…”
“Ngươi đê tiện!” Ôn sư muội nghe được Cố Thanh Phong lẩm bẩm, nhất thời phản ứng lại, thì ra hắn không phải thích nam nhân, mà là muốn mượn chuyện này uy hiếp.
“Suỵt, hai người bọn họ làm xong rồi, bây giờ sẽ đến lượt các ngươi, ha ha ha…”
Cố Thanh Phong cười đểu đi về phía hai nàng ta.
Hai nàng trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, Ôn sư muội hoảng sợ thét chói tai.
“Ngươi đừng qua đây!!”
“Ha ha ha… Cho dù các ngươi kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người đến cứu các ngươi. ”
Lúc này, Nam Cung nữ tử vẫn trầm mặc không nói đột nhiên trấn định nói: “Ngươi cũng không cần làm như thế, chuyện ngươi làm, đơn giản chỉ là sợ ta sau này trả thù mà thôi, nhưng ngươi che dấu chân dung, nếu như không phải thông qua Thiên Lôi Tử, bọn ta căn bản không có khả năng nhận ra ngươi, càng đừng nói đến trả thù. ”
Cố Thanh Phong dừng bước, ngẩn người.
Mẹ kiếp!
Hình như chính là như vậy!
Ể? Bình thường không phải mình rất thông minh, sao đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra?
Hay là nói trong tiềm thức căn bản cũng không có ý nghĩ đến phương diện này, chính là đơn thuần muốn cởi quần áo xăm hình?
Hắn nhìn hai nữ nhân xinh đẹp, cảm thấy không khí cũng sôi trào tới mức này rồi, nếu không tiếp tục cũng không thích hợp.
Vì thế hắn vén mũ áo choàng đen che trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú phong thần kia.
“Ha ha ha… Hiện tại các ngươi nhìn thấy bản tôn rồi…”
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Phong lại ngây ngẩn cả người, bởi vì hai nàng ta lúc này đều ăn ý quay đầu đi.
Trong đó Ôn sư muội càng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy…”
Cố Thanh Phong giận dữ, lại còn dám không hợp tác!
Tẹt tẹt!
Đó là âm thanh của vải lụa bị rách.
Hai nàng kinh hô một tiếng, cũng bất chấp tất cả, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Sau đó liền nhìn thấy một màn khó quên trong đời này.
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, một vị nam tử tuấn mỹ tà mị đang cười xấu xa nhìn các nàng ta, một khuôn mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày kiếm rậm rạp cũng nổi lên gợn sóng nhu nhặn, cong cong, giống như trăng treo trên bầu trời đêm.
Làn da trắng nõn như ngọc làm nổi bật đôi môi màu hồng đào nhàn nhạt, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, hai tròng mắt giống như tinh hà xán lạn, tạo thành một khuôn mặt như kinh hồng.
“Ha ha ha… Bây giờ các người đã nhìn thấy rồi. ”
Cố Thanh Phong nhe răng cười.
Ôn sư muội đột nhiên cảm thấy, một người đẹp trai như vậy, vì sao lại có miệng?
Cố Thanh Phong cúi người xuống, nhìn chăm chú vào hai nàng ta, khí tức nam tử mãnh liệt đến gần, làm cho các nàng ta không khỏi hô hấp dồn dập.
Nam Cung nữ tử lâm vào bối rối, uy hiếp nói: “Nếu ngươi dám làm mất sự trong trắng của ta, ta lập tức sẽ tự tuyệt tâm mạch, đến lúc đó ta mà chết, Kiếm Môn sẽ thay chúng ta báo thù! ”
Trong mắt nàng ta tràn ngập vẻ quyết tuyệt.
Ôn sư muội ở một bên do dự một lát: “Ta…..Ta cũng vậy! ”
“Hai vị tiểu nương tử hiểu lầm, bản tôn chỉ là lấy vài thứ mà thôi, không làm gì khác, thậm chí ngay cả khắc chữ cũng không cần, dù sao Phong Nguyên pháp trận chỉ có nửa canh giờ mà thôi.
Chỉ là nửa canh giờ, làm một người cũng không đủ, càng đừng nói đến làm hai người. ”
Cố Thanh Phong mỉm cười nói.
Một lát sau, trong tay hắn có thêm hai khúc vải lụa.
“Huhu…” Ôn sư muội cảm giác sự trong sạch bị tổn hại, không khỏi gào khóc.
Nam Cung nữ tử sắc mặt trắng bệch, không nói một lời.
“Còn rất thơm, mang theo khí tức độc đáo của các cô, rất dễ nhận ra.”
Sau đó, Cố Thanh Phong lại tịch thu toàn bộ tài sản của hai người, đương nhiên, người đứng đắn như hắn còn để lại quần áo mới cho hai người.
Tần sư huynh Diệp sư đệ sẽ không có đãi ngộ này, trong chốc lát chỉ có thể bọc lá cây.
Làm xong tất cả, Cố Thanh Phong nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện nửa canh giờ lại chỉ mới qua trôi qua một nửa mà thôi, còn lại một nửa thời gian vui vẻ.
Sao có thể lãng phí chứ!