Chương 512: Địa Nguyên Cảnh (1)
Lại qua thêm ba ngày. Một đệ tử vội vàng hấp tấp chạy vào đại điện Kiếm môn.
“Xuất quan! Xuất quan.”
Vẻ mặt đám người Độc Cô Nguy lộ ra nét vui mừng: “Cố sư đệ xuất quan?”
Tên đệ tử kia lắc đầu, thở hổn hển: “Không phải cố sư thúc, là Thánh tử Vạn Nhận phong Sở Kính Trần, hắn đã vượt qua Thiên Nhân tam kiếp.”
Nét vui mừng trên mặt đám người Độc Cô Nguy tan biến. Sở Kính Trần là sự tồn tại cao nhất trong thế hệ những người trẻ tuổi, cũng là vị tuyệt thế thiên kiêu duy nhất có được thánh thể trừ Cố Thanh Phong.
Thiên tư xuất chúng, tu vi cực kỳ lợi hại, đi trước xa xa, trở thành Thiên Nhân sớm nhất. Bây giờ bế quan mới mấy năm mà đã vượt qua được ba kiếp của Thiên Nhân, trở thành tam kiếp Thiên Nhân.
Chuyện vui mừng bậc này nếu đặt vào những người bình thường thì không thể tránh được chuyện ăn mừng rầm rộ một phen, thuận tiên chiếu cáo thiên hạ, nhân tài của Kiếm môn xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Chẳng qua bây giờ là thời điểm không bình thường, đám người vốn không hề để tâm đến.
Duy chỉ có phong chủ Vạn Nhận phong tỏ ra vẻ vui mừng: “Thời điểm Trần nhi đột phá đúng lúc lắm, hôm qua bản tọa còn đang nghĩ nếu hắn còn chưa đột phá, vậy ta sẽ gọi hắn xuất quan sớm ứng phó đại kiếp lần này của Kiếm môn, bây giờ đã xuất quan, chuyện thất kiếm kết hợp đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ mỗi Cố sư đệ xuất quan.”
Độc Cô Nguy nghe thấy những lời nói quen thuộc, lại nhìn cảnh tượng quen thuộc này, khóe môi giật một cái.
Bây giờ ông ta không quan tâm chuyện gì khác, chỉ quan tâm khi nào Cố Thanh Phong xuất quan.
...
Trong động phủ.
Trải qua mấy ngày tu luyện, Cố Thanh Phong đã hoàn toàn hấp thu Hậu Thổ chi tinh, Nhân Nguyên Thần đan trong cơ thể đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh, không ngừng dẫn động địa thế.
Từng sợi địa mạch chi khí mắt thường có thể nhìn thấy từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, từ dưới đất chui vào trong cơ thể hắn.
Trong lòng thầm niệm Kiếm Điển kinh, đại đạo thiên âm thần bí huyền ảo không ngừng vang lên, dường như là một loại gột rửa nào đó làm cho lỗ chân lông của hắn trong phút chốc đều nở ra, điên cuồng hấp thu địa mạch chi khí.
Đạo âm huyền ảo hùng vĩ kia giống như đến từ chín tầng mây, không ngừng ngưng kết thành những phù văn thần bí trong hư không, không ngừng rót vào trong cơ thể Cố Thanh Phong, giống như lạc ấn đánh vào trên nguyên thần đan.
Cuối cùng, nguyên thần đan cũng đạt đến cực hạn!
Sau một khắc, mặt đất dưới người Cố Thanh Phong sôi trào lên như nước sôi, từng sợi địa mạch ch khí phun trào ra ngoài như suối.
Đánh vào trên người hắn, hình thành một biển sương mù, bao vây cả người Cố Thanh Phong lại.
“Ngưng!”
Cố Thanh Phong đang tu luyện đột nhiên chợt quát lên một tiếng. Sau khi hắn ra lệnh, những tia địa mạch chi khí giống như binh sĩ nghe được quân lệnh của tướng quân, giống như dòng lũ điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn.
Lúc này, thân thể Cố Thanh Phong giống như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, nuốt chửng địa mạch chi khí.
Trong cơ thể hắn, nhân nguyên thần đan nhờ có địa mạch chi khí mà bắt đầu thay đổi, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy trở nên lớn hơn, giống như một quả bóng được thổi hơi.
Quả bóng hơi càng thổi càng lớn, cuối cùng… Ầm một tiếng, nó bể ra!
Giống như phá kén thành bướm, một viên thần đan mới xuất hiện trong đan điền của Cố Thanh Phong. Toàn thân nó mượt mà, hoàn mỹ không chút tì vết, sáng long lanh óng ánh, trên đó còn có đạo văn huyền ảo đang di chuyển như trên mặt nước, đồng thời còn mang theo ý nồng đậm, giống như có núi cao sơn mạch đang nằm trong đó.
Chính là Địa Nguyên thần đan!
Bốp!
Cố Thanh Phong đột nhiên mở to hai mắt, thần quan trong mắt bắn ra bốn phía, giống như Chúc long nhướng mày. Một luồng khí thế ngưng thực cực độ ầm vang phát ra từ trên người hắn, cùng lúc đó, Địa Nguyên thần đan trong cơ thể cũng khẽ phát ra tiếng kêu.
Ầm!
Mặt đất bắt đầu rung động, tựa như địa long trở mình, có thể so được với động đất cấp mời. Địa hoạch dao động mạnh, Cố Thanh Phong là tâm của địa chấn, điên cuồng khuếch tán ra bốn phía.
Phương viên trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm, thậm chí toàn bộ cả Kiếm môn đều bị liên lụy!
Vô số đệ tử Kiếm môn chợt bừng tỉnh từ trong tu luyện, sắc mặt đại biến.
” Chuyện gì xảy ra? Động đất?!”
“Đùa gì vậy chứ, trụ sở Kiếm môn là tiên sơn lơ lửng trên trời, trên trời sao có địa chấn được!”
“Chẳng lẽ có người tiến đánh Kiếm môn?”
Đám người tranh nhau chạy ra, tìm nơi phát ra động đất, họ đột nhiên nhận ra, đầu nguồn chính là Nghịch Lân phong!
Đột nhiên, mấy luồng ánh sáng từ bên cạnh bay cực nhanh về phía Nghịch Lân phong.
Chính là đám người Độc Cô Nguy.
Độc Cô Nguy nhìn Nghịch Lân phong không ngừng rung chuyển, mặt biến sắc: “Đây là có người đang ngưng kết địa thế! Mạnh sư đệ, ngươi nói rõ xem chuyện này là sao?”
Vẻ mặt Mạnh Diễn sợ hãi, lắc đầu: “Không rõ nữa, nhưng lần ngưng kết địa thế này cũng dọa người quá rồi, thế mà có thể làm cho toàn bộ Kiếm môn chấn động, cuối cùng là người phương nào đột phá đến Địa Nguyên cảnh?
Phải biết rằng bình thường người đột phá lên Địa Nguyên cảnh ngưng kết địa thế cùng lắm cũng chỉ ảnh hưởng đến địa thế trăm dặm, nhưng người này lại có thể ảnh hưởng đến mấy vạn dặm, thậm chí là toàn bộ Kiếm môn, đây đúng thật là không thể tưởng tượng nổi.”
Vẻ mặt Độc Cô Nguy ngưng trọng, nói: “Chỉ sợ không chỉ là mấy vạn dặm. Đừng quên trụ sở Kiếm môn nằm ở trên trời, có biên giới, người này có thể dẫn động địa thế toàn bộ Kiếm môn không có nghĩa rằng đây đã là cực hạn của hắn, mà vẻn vẹn là bị giới hạn với đất Kiếm môn chỉ có nhiêu đây.”
“Không phải là Cố sư đệ đó cứ?” Một vị thủ tọa đột nhiên nói.