Chương 537: Thất Kiếm Hợp Nhất (1)
Lập tức bọn họ lại nhìn về phía trang phục đệ tử trên người đám người Cố Thanh Phong, cười lạnh: “Bổn tọa còn tưởng kẻ địch mạnh mẽ đến mức nào, thì ra là chó nhà có tang của Kiếm Môn, nhìn bộ dạng, ngươi chính là Kiếm Môn Đế tử Cố Thanh Phong? Tuy rằng không biết các ngươi thông qua thủ đoạn cỡ nào để đến chịu chết, nhưng công lao đưa tới cửa này, bổn tọa cũng sẽ không bỏ phí, chịu chết đi! ”
Nói xong, trên người U Minh lão quái bộc phát ra một cỗ sức mạnh cường đại, huyết quang nồng đậm giống như núi lửa bộc phát, đột nhiên phun ra, nhuộm cả bầu trời thành một mảnh huyết sắc.
Nhưng hắn cũng không có lập tức động thủ, mà là cẩn thận chú ý xung quanh, bởi vì sự xuất hiện của đám người Kiếm Môn quá mức quỷ dị, hắn sợ sau lưng đối phương còn có người.
Kiếm Môn Thánh tử thấy thế càng khẩn trương, nhao nhao khuyên Cố Thanh Phong nhanh chóng kết trận, nhưng Cố Thanh Phong chỉ đáp trả bọn họ năm chữ: “Các ngươi lui ra sau. ”
Lúc này Kiếm Si nhanh trí, vội vàng hướng về phía Nam Cung Tuyết nói: “Nam Cung sư tỷ, ngươi mau khuyên nhủ Cố sư thúc đi. ”
“Ta khuyên? Ta làm sao có thể thuyết phục hắn chứ? ”
“Sư tỷ, tỷ dịu dàng một chút, nếu thật sự không biết, ngươi liền ngẫm lại Lăng sư tỷ bình thường làm như thế nào?”
“Phi Nhi?” Nam Cung Tuyết khẽ cắn đôi môi kiều diễm, có chút khó chịu đáp: “Ta… Ta sẽ thử. ”
Nói xong, nàng có chút nhăn nhó đi đến bên cạnh Cố Thanh Phong, dùng hết khả năng dịu dàng nhỏ giọng nói: “Cố sư thúc, chúng ta kết trận chống lại kẻ địch đi. ”
“Không cần phiền toái như vậy, các ngươi ở một bên nhìn là được.”
Thấy Cố Thanh Phong không hề nao núng, Nam Cung Tuyết cắn răng, học theo bộ dáng của Lăng Phỉ Nhi, lại áp sát, sau đó bắt lấy cánh tay Cố Thanh Phong bắt đầu lay động: “Cố….. Cố sư thúc, ta biết ngươi lợi hại, nhưng mấy người chúng ta cũng muốn rèn luyện một phen, dù sao Thất Kiếm Tru Tiên Trận luyện lâu như vậy, chưa từng dùng lần nào hết á? ”
Cố Thanh Phong thấy Nam Cung Tuyết dùng thái độ của cô gái nhỏ thỉnh cầu mình như vậy, nhưng hắn vẫn không động đậy.
Đùa chắc, trước khi bản tôn xuyên qua, từng mần cá ở siêu thị mười năm, cõi lòng từ lâu đã lạnh như đao trong tay, sao có thể dao động vì nữ sắc?
Có điều bản tôn luyện Thất Kiếm Tru Tiên Trận thời gian dài như vậy, còn chưa biết uy lực như thế nào, thật sự có chút tò mò!
Cố Thanh Phong bất động thanh sắc áp cánh tay về phía Nam Cung Tuyết, chọc cho khuôn mặt xinh đẹp của đối phương đỏ lên, vội vàng buông tay.
“Đã như vậy thì bày trận đi.”
Lập tức mấy người bắt đầu bày trận.
“Mấy đứa nhóc con đừng làm bộ, nhanh chóng gọi đại nhân nhà các ngươi ra, đừng có ẩn nấp nữa.” U Minh lão quái của Địa Ngục Môn thăm dò nói.
Tuy rằng hắn ta nhìn thấy nơi đây khí thế bức người, nhưng có thể lăn lộn đến mức này cũng không ngốc, hắn ta cũng không tin Kiếm Môn sẽ phái mấy tiểu bối tới chịu chết, rõ ràng chính là kế sách dụ địch.
Còn giả bộ bày trận? Diễn cho ai xem?
Một khi người phe mình rời khỏi phạm vi sơn môn, đi đuổi giết mấy người này, chỉ sợ cao nhân Kiếm Môn ẩn nấp trong bóng tối sẽ đột nhiên tập kích.
Chi bằng đứng ở trước cửa nhà, chỉ cần có dị động, quay đầu là có thể tiến vào sơn môn, phòng ngự dựa vào hộ sơn đại trận.
Lúc này, Thất Kiếm Tru Tiên Trận đã ngưng kết xong, thất sắc thần quang tràn ngập phân nửa dắt trời, đối lập hoàn toàn với huyết quang của đối phương.
Hơn nữa sau lưng mỗi người đều có hư ảnh ẩn hiện.
Phía sau Cố Thanh Phong là Thái Hư Lôi Long, Lâm Nhuận Chi là Tịch Tà Thần Mộc, Long Dương Bình thì là Chân Hoàng Thải Phượng…
Từng hư ảnh thượng cổ dị thú ngưng kết sau lưng bọn họ, đó là hiện hóa kiếm ý của Thất kiếm.
Nhìn thấy uy thế bực này, đám Thiên Nhân Địa Ngục Môn không khỏi biến sắc.
“Đây là trận pháp gì! Uy thế thật mạnh mẽ! “, có người kinh hô.
“Trong bọn họ cao nhất chẳng qua chỉ là cảnh giới Thiên Tam, hơn nữa chỉ có một người, còn lại phần lớn đều là Thiên Nhân bình thường, Kiếm Môn Đế tử kia cũng chỉ có Địa Nguyên cảnh, nhưng khí thế kiếm trận mấy người này tạo thành lại trực tiếp chèn ép Ngũ Kiếp Thiên Nhân!”
Thất kiếm Tru Tiên Trận vì sự biến mất của Nghịch Lân kiếm mà từ lâu đã mai danh ẩn tích năm ngàn năm, cho nên người của Địa Ngục Môn cũng không rõ mình đối mặt với cái gì.
Cố Thanh Phong nhìn người của Địa Ngục Môn há hốc tại chỗ, lề mề không tiến lên động thủ, từ lâu đã mất đi kiên nhẫn, lúc này hạ lệnh nói: “Động thủ! ”
Thất kiếm hợp bích, kéo một sợi tóc động đến cả người, Cố Thanh Phong ra tay, mấy người còn lại cũng phải ra tay theo, bằng không trận sẽ tan.
Tuy rằng bọn họ đối mặt với nhân số đông đảo Địa Ngục Môn có chút kiêng kỵ, nhưng cung tên đã kéo không thể không phát, đi theo Cố Thanh Phong liền vọt tới.
U Minh lão quái thấy thế, càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự đến chịu chết? Không có kẻ nào đằng sau chúng nó?
Thất Kiếm Tru Tiên Trận tuy rằng khí thế bất phàm, nhưng hắn không chút hoảng hốt, dù sao đây cũng là địa bàn của Địa Ngục Môn, nhân số đông đảo, nhìn thế nào cũng không thua.
“Giết!” U Minh lão quái không hề do dự, trực tiếp ra lệnh một tiếng, ngay tức khác, tiếng kêu giết đầy trời, vô số huyết quang trên người tu sĩ tung hoành liên kết thành một mảnh, tựa như một dòng sông huyết sắc mênh mông vô bờ, chậm rãi cuộn trào về đám người Cố Thanh Phong.
Hư ảnh của bảy con hung thú càng lúc càng ngưng Lết thành thật, gào thét không ngừng, nghênh đón con sông huyết sắc.