Chương 536: Bình Tĩnh Và Lý Trí Là Ưu Điểm Lớn Nhất Của Bản Tôn
Cố Thanh Phong nãy giờ đã đợi không nổi nữa rồi, lúc trước vì tu luyện Bất diệt kiếm thể, thiệt thòi hơn một ngàn thanh thần kiếm, hiện tại cần gấp rút bổ sung kho vàng. “Mấy người các ngươi, tới gần một chút.” Hắn hướng về phía mấy vị Thánh tử căn dặn.
Lập tức mấy người vội vàng tới gần một chút.
Cố Thanh Phong lúc này lại nhướng mày, vẻ mặt ghét bỏ đẩy Long Dương Bình đứng gần nhất ra, sau đó kéo Nam Cung Tuyết tới.
“Tuyết nhi, lát nữa phải ôm chặt ta, bằng không cẩn thận bị lạc ở trong không gian loạn lưu.”
“Hả?!” Nam Cung Tuyết hả một tiếng.
“Hả cái gì mà hả, đi thôi!”
Đám thủ tọa vốn còn muốn dặn dò đệ tử của mình một chút, kết quả Cố Thanh Phong căn bản cũng không cho bọn họ cơ hội.
Dưới quang hoa chợt lóe, một đạo thiên đạo trận văn phức tạp trong nháy mắt bắt đầu lan tràn từ dưới chân hắn, sau đó bao phủ toàn bộ Thánh tử Kiếm Môn vào trong đó.
Quang hoa lập tức nuốt chửng tất cả mọi người.
Sau khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, sớm đã xuất hiện ở một nơi hoang dã cách đó mấy vạn dặm.
Vừa rơi xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tuyết đỏ lên, vội vàng giãy dụa từ trong ngực Cố Thanh Phong.
“Cố sư thúc, không phải chúng ta cần đi đến sào huyệt của kẻ địch sao? Đây là chỗ nào? Ngươi có đi nhầm không?” Kiếm Si nghi hoặc nói.
Cố Thanh Phong trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chỉ có ngươi là nhiều lời đúng không? Thanh Mộc Vực lớn như vậy, bản tôn làm sao biết được hết.
Mấy người các ngươi, ai biết đường đi đến Địa Ngục Môn, mau chỉ phương hướng. ”
Cuối cùng vẫn là Lâm Nhuận Chi kiến thức rộng rãi, nhận ra nơi này, cũng chỉ rõ phương hướng đi đến Địa Ngục Môn.
Sau đó Cố Thanh Phong lại kéo Nam Cung Tuyết vào, lập tức mang theo mọi người truyền tống thẳng đến Địa Ngục Môn.
......
Địa Ngục Môn nằm ở một dãy núi âm u ở vùng cực tây.
Hoàn toàn khác biệt với phong phạm Kiếm Môn của các tiên gia, âm u hắc ám, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy bộ xương trắng ở trên đường, tựa như địa ngục nhân gian.
Cố Thanh Phong sau khi nhìn thấy Địa Ngục Môn, trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng, phảng phất như nhìn thấy bảo khố của đối phương vẫy tay với mình, chỉ thấy hắn căn bản không che dấu thân hình, chạy thẳng đến sơn môn của Địa Ngục Môn là muốn xông vào.
Hành động lỗ mãng như thế nhất thời làm mấy vị Thánh tử giật nảy mình, vội vàng kéo hắn lại: “Cố sư thúc, chúng ta chính là tới đánh lén, ngài trực tiếp đi cửa chính, có phải hơi chính đại quang minh quá rồi hay không? ”
“Ăn nói linh tinh, bản tôn cả đời quang minh lỗi lạc, đứng ngồi ngay ngắn, sao có thể làm loại hành vi tiểu nhân đánh lén này?
Bọn họ dám chính đại quang minh tiến công Kiếm Môn, bản tôn có gì không dám đánh sấp mặt Địa Ngục Môn?” Cố Thanh Phong khinh bỉ nói.
Dù sao Thiên quân đều ở Kiếm Môn, sợ cục kít.
Mọi người còn muốn khuyên bảo một phen, ai ngờ Cố Thanh Phong từ lâu đã đợi hết nổi hướng phía sơn môn Địa Ngục Môn rống lớn một tiếng: “Tạp chủng Địa Ngục Mô, con mẹ nó cút ra hết đây cho bản tôn! ”
Một tiếng quát lớn chấn động mặt đất đều rung động ba phần, trong nháy mắt liền kinh động cả Địa Ngục Môn.
Tất cả Thánh tử đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Thanh Phong kiêu ngạo không gì sánh bằng, cuộc đối thoại vừa rồi giữa hắn và Độc Cô Nguy vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Độc Cô Nguy: “Không được làm việc lỗ mãng. ”
Cố Thanh Phong: “Bình tĩnh lý trí từ trước đến nay luôn là ưu điểm lớn nhất của bản tôn, ngươi cứ yên tâm đi. ”
Và rồi…
“Tạp chủng Địa Ngục Mô, con mẹ nó cút ra hết đây cho bản tôn! ”
Vậy ra đây là những gì ngươi gọi là bình tĩnh và lý trí?!
Người có hiểu lầm gì về hai từ này không?!
“Kẻ nào dám đến Địa Ngục Môn làm càn!
“Quả nhiên là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi tự đâm đầu vào!”
Mấy tiếng quát giận dữ từ trong Địa Ngục Môn truyền ra, ngay sau đó mấy đạo lưu quang lóe ra, từ trong sơn môn Địa Ngục Môn bay tới.
Sau đó, sơn môn Địa Ngục Môn ầm ầm mở ra, các đệ tử phụ trách canh gác sơn môn trào ra như thủy triều.
Đối mặt với trận chiến như thế, đám người Kiếm Môn Thánh tử đồng loạt biến sắc, Kiếm Si kinh ngạc hô lên: “Địa Ngục Môn thế mà lại còn có mười vị Thiên Nhân! Hơn nữa cầm đầu lại là Ngũ Kiếp Thiên Nhân, U Minh lão quái! ”
Sắc mặt Sở Kính Trần nghiêm trọng, nhưng chiến ý trong mắt dạt dào: “Sợ cái gì, kết trận! ”
Mấy người còn lại nghe vậy, nhao nhao bày ra tư thế, đứng vững phương vị, nhưng nhìn về phía Cố Thanh Phong lại sửng sốt, bởi vì đối phương căn bản không có chút động tác nào, ngược lại hai tay ôm ở trước ngực, vẻ mặt khinh bỉ và cương quyết.
“Cố sư thúc, mau kết trận đi!” Kiếm Si khẩn trương.
“Kết trận? Kết trận cái rắm, chỉ là hạng tép riu, bản tôn dùng một tay cũng có thể tiêu diệt. ”
Lời nói cuồng ngạo như thế, nghe được mấy người trợn trắng mắt, trong mọi người ở đây tu vi ngươi yếu nhất, dù cho ngươi là Tứ Thánh Thể, chiến lực đuổi thẳng Thiên Nhân thì như thế nào?
Địa Ngục Môn có đến mười vị Thiên Nhân đó, trong đó còn có một vị Ngũ Kiếp Thiên Nhân tọa trấn.
Cố Thanh Phong nói lời này cũng không có chút che dấu nào, mọi người có mặt tại đây đều nghe rõ ràng.
Mười vị Thiên Nhân của Địa Ngục Môn đứng vững cách đó không xa, trong đó Ngũ Kiếp Thiên Nhân U Minh lão quái dẫn đầu lạnh lùng nói: “Oắt con mũi lỏ, khẩu khí lớn thật! ”