Chương 103 - Hy vọng của Hậu Thổ!!
Chỉ tiếc bần đạo dò hỏi phương pháp cụ thể với hắn, hắn lại không không muốn nói rõ, bần đạo đành phải nói tin tức này cho đạo hữu, để đạo hữu tự mình dò hỏi hắn.
Người này tên là Lý Nguyên, đạo hữu hẳn là có biện pháp tìm được hắn.”
Nói xong, hạc trắng liền hóa thành linh quang, tiêu tán trong không khí.
Rời đi Địa phủ! Hai mắt hờ hững của Hậu Thổ đột nhiên xuất hiện tinh quang, biểu cảm vốn lười biếng nháy mắt trở nên trịnh trọng.
“Lý Nguyên, ngươi thật sự có biện pháp để ta thoát vây sao.”
Hậu Thổ tự lẩm bẩm.
Thanh âm tràn ngập từ tính, dễ nghe không nói nên lời…
Đát Kỷ vội vàng chạy về nhà.
“Bịch!”
Vừa mới xông vào cửa lớn, nàng liền nhìn thấy Dương Hoè cầm chổi đang quét tước đình viện.
Nàng cẩn thận đánh giá Dương Hoè, chỉ thấy hắn đang cong eo, bước đi có chút tập tễnh quét bụi bặm trên mặt đất, nếp nhăn trên mặt hắn tung hoành ngang dọc giống như vỏ cây già. Chưa quét bao lâu, trán hắn vậy mà đã có một lớp mồ hôi mỏng, lộ ra dáng vẻ khó nhọc.
Quét cái nhà đều tốn sức, hắn thật sự đánh bại mấy Chuẩn Thánh đại viên mãn sao, trong lòng Đát Kỷ tràn ngập hoài nghi.
Nhưng Nữ Oa nương nương lại không giống như là đang nói giỡn.
Dương Hoè thấy Đát Kỷ, tức khắc ngừng quét dọn, trên mặt lộ ra một chút tươi cười hiền từ: “Tiểu thư, ngươi đã trở lại rồi.”
Đát Kỷ không nói gì, nàng chắp hai tay, đi vòng quanh Dương Hòe nhìn trái rồi nhìn phải.
“Tiểu thư, ngươi đang xem cái gì thế?”
Dương Hoè có chút lúng túng nói.
Đát Kỷ vừa đánh giá vừa hỏi: “Ta nghe thấy có người nói, ngươi là cao thủ tu đạo, ngay cả Chuẩn Thánh cũng có thể đánh bại, thật hay giả thế.”
“Cái này, khó mà nói được.”
Vẻ mặt Dương Hoè khó xử nói.
Lý Nguyên đã sớm dặn dò qua, để hắn không hiển lộ thần thông trước mặt mọi người, cũng không thể nói cho người khác tu vi thật sự của mình.
Vẻ mặt Đát Kỷ cạn lời: “Có cái gì khó chứ, phải thì là phải, không phải chính là không phải.”
“Tiểu thư vẫn là đi hỏi công tử đi.”
Dương Hoè đẩy vấn đề đến trên người Lý Nguyên.
“Được, vậy ta đi hỏi ca ca thúi.”
Đát Kỷ lập tức phớt lờ Dương Hoè, lại vội vàng đi tìm Lý Nguyên.
Giờ phút này Lý Nguyên đang xem Huỷ Cổ hung trùng câu lên từ trong hồ Hồng Mông Chư Thiên ngày hôm đó.
Lần trước hắn để Thược Dược nhốt Huỷ Cổ và Nê Côn vào cùng một chỗ, Nê Côn có thể cắn nuốt vạn vật, cho dù là Tiên thiên chí bảo rơi vào trong bụng Nê Côn cũng có thể bị tiêu hóa phân huỷ, bởi vậy vừa lúc khắc chế năng lực ký sinh của Huỷ Cổ.
Trải qua mấy ngày ở chung, Huỷ Cổ cuối cùng bị Nê Côn giày vò đến không còn tính tình, thành thật lại đây.
“Có thể cho nó ở trong một cái lồng đơn độc rồi.”
Lý Nguyên phân phó Thược Dược.
Thược Dược gật đầu, đi cầm cái lồng chim, nhốt Huỷ Cổ một mình bên trong.
“Ca, thì ra ngươi ở chỗ này đùa chim, ta tìm ngươi đã nửa ngày rồi.”
Đúng lúc này, chỉ thấy Đát Kỷ hấp tấp chạy vào.
Nàng đột nhiên thấy Huỷ Cổ, không khỏi lộ ra biểu cảm ghét bỏ: “Gì thế, sâu lông thật ghê tởm, không ngờ ngươi nuôi cả sâu lông cơ đấy.”
Lý Nguyên xoa đầu Đát Kỷ: “Ngươi hấp tấp tìm ta làm gì thế.”
Đát Kỷ nhìn Thược Dược, nàng lập tức ghé sát miệng bên tai Lý Nguyên, thấp giọng nói: “Nữ Oa nương nương nói quản gia của chúng ta là cao thủ, ngay cả Chuẩn Thánh đại viên mãn đều có thể đánh bại, có phải thật không thế?.
Lý Nguyên ghét bỏ hơi thở muội muội thở ra quá ngứa, tức khắc đẩy đầu muội muội ra: “Ngươi đừng nghe Nữ Oa nói bậy.”
Lý Nguyên có chút bất mãn nói.
Đát Kỷ có chút thất vọng, chẳng lẽ là giả à: “Đánh bại Chuẩn Thánh, đây không phải chế giễu người ta sao.”
Xem ra đúng là giả rồi! Đát Kỷ cạn lời nhìn ca ca: “Về sau ngươi ít khoác lác thôi, bằng không nếu Nữ Oa nương nương và bốn sư tỷ cảm thấy con người ngươi không đáng tin cậy, không đáng phó thác, ngươi đừng có mà khóc nhè.”
“Vì sao ca ca nói thật mà ngươi cứ không tin nhỉ.”
Lý Nguyên mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Đát Kỷ chỉ đầu nhỏ của mình: “Đây là cái gì? Đây là đầu óc, không phải nước.”
Ta không thể phân biệt rõ thật giả được chắc.
“Mặc kệ ngươi!”
Lý Nguyên lười giải thích với muội muội ngu ngốc.
“Không còn gì để nói đúng không!”
Vẻ mặt Đát Kỷ đắc ý dào dạt.
Cảm thấy mình đã chặn họng khiến ca ca không nói nên lời.
Đát Kỷ vẫn khuyên nhủ ca catận tình: “Về sau ngươi đừng khoác lác trước mặt Nữ Oa nương nương nữa, ta biết ngươi hẳn là có ý với nương nương, cho nên muốn biểu hiện anh minh thần võ trước mặt nàng, nhưng mà ngươi không cần làm như vậy, làm vậy sẽ chỉ để lại ấn tượng không tốt cho nương nương…”
“Con mắt nào của ngươi thấy ta có ý với nàng thế.”
Lý Nguyên sắp bị sự ngu xuẩn của muội muội làm cho phát khóc.
Vẻ mặt Đát Kỷ như xem thấu tất cả: “Ngươi không lừa được ta đâu.
Ngươi đừng lo lắng, muội muội thân yêu của ngươi nhất sẽ nghĩ cách cho ngươi, ta đã nghĩ ra toàn bộ kế hoạch ‘bắt được Nữ Oa tẩu tử’ rồi, ngươi cứ rửa mắt mong chờ đi…”
Lý Nguyên hoảng sợ: “Ngươi đừng xằng bậy, chính ngươi mất mặt là được rồi, đừng làm ta mất mặt.”
“Yên tâm đi, không có ai hiểu nữ nhân hơn ta đâu!”
Oa Hoàng cung.
Ba yêu mộ Hiên Viên quỳ trước mặt Nữ Oa, ai nấy đều vui mừng đến chảy nước mắt.
“Đa tạ nương nương, tối hôm qua nghiệp hỏa không còn đốt người nữa.”
“Cuối cùng cũng không cần phải trải qua loại tra tấn đáng sợ này nữa!”
“...”
Nữ Oa nghe vậy, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Nàng hoàn toàn không ngờ tới, mọi chuyện lại thực sự giống như Lý Nguyên nói, nghiệp hỏa trên người ba têu sẽ do tự bản thân tiêu diệt.
Tên Lý Nguyên này thần thông thế? Đến chuyện này cũng có thể biết được sao?
Nữ Oa cảm thấy, càng ngày càng không nhìn thấu Lý Nguyên!
“Đúng rồi, Lý Nguyên còn chưa nói cho ta biết nguyên nhân tại sao ba têu lại phải tự tiêu diệt nghiệp hỏa trên người mình, ta phải tìm hắn hỏi một chút.”
Nói xong, Nữ Oa lập tức gọi Thanh Loan ra, ngồi trên Thanh Loan đến Triều Ca.