Chương 13 - Tổ Vu làm người phục vụ, hù chết mẹ vợ!!
“Vâng thưa công tử, tiểu nhân lập tức bảo phòng bếp chuẩn bị.”
Lý Nguyên khoe với Tam Tiêu: “Các ngươi có lộc ăn đấy, lẩu là cách ăn ta mới phát minh ra, Đát Kỷ cũng chưa từng ăn đâu.”
Tam Tiêu tích cốc đã nhiều năm, ngoài ngẫu nhiên ăn chút linh quả đào tiên thì đã không ăn ngũ cốc từ lâu.
Hơn nữa thời buổi này, phương pháp nấu nướng của mọi người không phải luộc thì là nướng, hơn nữa chỉ có một loại gia vị là muối, ăn thịt ngay cả mùi hôi cũng không khử được.
Có thể nghĩ được hương vị của đồ ăn làm bằng phương pháp này thế nào.
Bởi vậy, thật ra Tam Tiêu cũng không chờ mong với lẩu gì đó lắm.
Nguyên nhân các nàng đi theo chỉ vì có thể ở chung với Lý Nguyên thêm một lát mà thôi.
Nhưng các nàng nghe nói lẩu là do Lý Nguyên sáng tạo ra vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Ngươi còn nghiên cứu thực đơn à? Quả nhiên không làm việc đàng hoàng.” Quỳnh Tiêu nói đùa.
Lý Nguyên: Cái gọi là cuộc sống, hai chữ ăn uống, theo ý của ta, ăn mới là sự nghiệp chính duy nhất của con người. Nấu ăn, hưởng thụ đồ ăn, cũng là sự hưởng thụ lớn nhất.”
Bích Tiêu nói: “Đây là suy nghĩ của người bình thường, sau khi tu luyện có thể không cần ăn cơm nữa.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Cuộc sống không có đồ ăn ngon, tu vi cao hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu? Ăn hết tất cả đồ ăn ngon cũng là một trong những mục tiêu trong đời ta.”
“Ha ha, mục tiêu cuộc sống của ngươi cũng hơi nhỏ đấy!”
“Sống lâu như vậy, ta còn không cảm thấy có món ăn gì có thể dùng hai chữ “mỹ thực”!”
“…”
Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị đã bưng nồi và các loại đồ ăn phong phú tới.
Ngửi mùi dầu ớt cay xè, nhìn đồ ăn tinh xảo, cho dù là Tam Tiêu không dính khói lửa phàm tục thì đôi mắt cũng không khỏi sáng lên.
“Những món ăn này nhìn thật xinh đẹp!” Quỳnh Tiêu cảm thán.
Tất cả đồ ăn đều được trang trí nghệ thuật như trong tương lai, nhìn cảnh đẹp ý vui.
Thị giác cũng là một loại mỹ thực!
Trang trí đẹp có thể làm người hưởng thụ đồ ăn tốt hơn.
Lý Nguyên vừa đưa đĩa nước chấm cho Tam Tiêu vừa giới thiệu: “Đây là lẩu uyên ương, canh trong không cay, canh màu đỏ là cay rát. Lúc ăn, các ngươi nhúng đồ mình muốn ăn vào trong nước một lúc, sau đó để vào trong đĩa nước chấm, chấm một ít là có thể ăn.”
“Phức tạp vậy!” Bích Tiêu cảm thán một câu.
“Thật ra, lẩu là mỹ thực đơn giản nhất.” Lý Nguyên nói.
Lẩu dùng than củi côn sơn tốt đun nóng, không khói, không lửa, đốt được lâu.
Nước dùng trong nồi lẩu nhanh chóng bắt đầu sôi.
Dưới sự làm mẫu của Lý Nguyên, Tam Tiêu mới lạ gắp một miếng thịt ba chỉ bò mỏng như giấy tuyên thành bỏ vào trong nồi lẩu.
“Được, chỉ cần để trong đó năm giây, để lâu thịt sẽ chín quá.” Lý Nguyên nhắc nhở.
Tam Tiêu nghe vậy vội vàng gắp thịt vào trong đĩa nước chấm rồi ăn thử một miếng.
Mùi cay tê cùng các loại gia vị kết hợp với mùi thịt đặc biệt của thịt ba chỉ bò nổ tung trên đầu lưỡi Tam Tiêu, mang đến cảm giác đánh sâu vào mãnh liệt như sông cuộn biển gầm với vị giác của ba người.
Lúc ban đầu, ba người còn cảm thấy hơi không chịu được vị cay rát này. Nhưng sau khi đưa vào miệng, một loại cảm giác sảng khoái và thỏa mãn xưa nay chưa từng có lập tức lấp đầy dạ dày và trái tim của Tam Tiêu.
“Trời đất ơi, thơm quá!”
“Đây là lẩu ư, thật sự quá ngon.”
“Sống một trăm vạn năm, đây là lần đầu tiên ta ăn đồ ăn ngon như vậy!”
“Hóa ra đồ ăn còn có thể ngon như vậy, ngày xưa đúng là sống uổng phí!”
“…”
Tam Tiêu hưng phấn giơ tay múa chân, dáng vẻ chưa hiểu việc đời.
Sau khi ăn thử, ba người không thể dừng lại được nữa.
Thịt ba chỉ bò, dạ cỏ, cuống họng, thịt dê cuốn… Và các loại đồ ăn nhanh chóng biến mất trong miệng các nàng, giống như cảnh tượng các nàng ăn Hỗn độn linh quả lúc trước vậy
Lẩu của Lý Nguyên hoàn toàn được nấu nướng theo phương pháp của đời sau, hơn nữa nguyên liệu sử dụng còn chú ý hơn. Điều này làm cho Tam Tiêu mới nếm thử căn bản không thể dừng lại.
So với sự kích động của Tam Tiêu thì dáng ăn của Lý Nguyên nhã nhặn hơn nhiều.
Với hắn, hưởng thụ đồ ăn ngon là một quá trình, chứ không phải ăn nhiều hay ít.
“A, cay thật, nhưng ăn ngon quá.”
“Phù phù, quá cay, nhưng ta vẫn muốn ăn nữa!”
“Ta cảm thấy càng cay càng đã nghiền.”
“…”
Sau khi ăn được một lúc, Tam Tiêu ăn cay tới nỗi khuôn mặt đỏ lên, lè lưỡi hít hà.
Lý Nguyên thấy thế lập tức đưa cho ba người một cốc Coca lạnh, hắn nói: “Ăn lẩu là phải uống Coca lạnh, uống Coca sẽ không cảm thấy cay như vậy nữa.”
Phương pháp chế tạo Coca cũng cực kỳ đơn giản, chính là nước đường thêm nước thêm CO2. Chuyện này căn bản không làm khó được Lý Nguyên đã là đại đạo chí cao.
“Ực ực!”
Tam Tiêu nghe hắn nói coca có thể giải cay thì vội vàng uống một ngụm.
CO2, nước đường và đá mang đến cảm giác kích thích mãnh liệt, làm các nàng cảm thấy ngàn vạn lỗ chân lông trên người đều được thư giãn, tỉnh táo sảng khoái nói không nên lời, đây là cảm giác hoàn toàn khác với vị cay rát!
“Ợ!”
Ba người không tự chủ được ợ một cái. Sau đó lại càng cảm thấy khoan khoái hơn.
“Hương vị rất kỳ quái, nhưng không hiểu sao lại rất ngon!”
“Coca gì gì đó này đúng là giải cay!”
“Sảng!”
“…”
Một bữa cơm này, bốn người ăn hơn hai tiếng mới kết thúc.
Ăn xong, trên bàn có hơn một nghìn cái đĩa trống, mười thùng gỗ Coca hết sạch, hầu hết đều là do Tam Tiêu ăn.
Tam Tiêu nhìn thướt tha yểu điệu, nhưng đều là Đại La Kim Tiên, nếu ăn uống thả cửa, đừng nói là một nghìn đĩa đồ ăn, cho dù là một hành tinh cũng nuốt được.
Một nghìn đĩa đồ ăn này còn là kết quả sau khi ba nàng đã khắc chế vì muốn giữ hình tượng thục nữ trước mắt Lý Nguyên.
Chứ thật ra Tam Tiêu còn chưa ăn đã miệng đâu!
…
Lý Nguyên và Tam Tiêu ăn lẩu.
Giờ phút này, hai công tử Phí Quý và Vưu Báo đã được nâng về phủ của Phí Trọng tiến hành chữa trị.