Chương 14 - Dáng vẻ chưa hiểu việc đời!!
Phí Trọng và Vưu Hồn biết con trai mình bị người đánh thì lập tức giận tím mặt.
Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của Phí Quý và Vưu Báo, trong lúc nhất thời còn không nhận ra ai là con trai của mình.
Cho đến khi hai người khóc lóc kể lể, lúc này mới phân biệt được ai với ai.
“Phụ thân, ngươi phải báo thù cho ta!”
“Hu hu, suýt nữa thì ta không được gặp phụ thân nữa rồi!”
“Là ai vô pháp vô thiên như vậy, ngay cả con trai của Phí Trọng ta cũng dám đánh?” Phí Trọng to tiếng rít gào với đám người hầu.
Vẻ mặt Vưu Hồn càng âm trầm như nước.
“Hai vị công tử bị đánh ở Khoái Hoạt Lâm…”
Người hầu biết chuyện nhanh chóng kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện cho Phí Trọng và Vưu Hồn nghe.
“Khoái Hoạt Lâm!”
Vưu Hồn nghe vậy không khỏi tức giận đến bật cười: “Chỉ là một đám tiện dân mở tửu lâu cũng dám kiêu ngạo như thế, đúng là không biết sống chết. Ta sẽ phái binh lính trong phủ đi san bằng Khoái Hoạt Lâm!”
“Từ đã!”
Phí Trọng đột nhiên gọi Vưu Hồn lại.
Chỉ nghe thấy hắn nói: “Chỉ san bằng Khoái Hoạt Lâm sao có thể báo thù cho con ta, hoá giải mối hận trong lòng ta?”
Vưu Hồn: “Ý của Phí đại nhân là?”
Phí Trọng: “Nghe nói một ngày Khoái Hoạt Lâm có thể kiếm vạn kim, ta đã có ý định thu nó làm đồ của mình từ lâu, lần này nó chủ động đưa nhược điểm vào trong tay ta, há có đạo lý không nắm lấy.”
“Sao ta lại quên mất miếng thịt béo Khoái Hoạt Lâm này chứ!” Vưu Hồn hưng phấn tới nỗi đôi mắt phát sáng: “Vẫn là Phí đại nhân thông minh, ta không thể so sánh.”
Phí Trọng thản nhiên nhận lấy lời khen của Vưu Hồn, hắn ra lệnh cho quản gia bên cạnh: “Phí Văn, ngươi lập tức dẫn một đội binh lính đi tới Khoái Hoạt Lâm, nói cho quản lý của bên đó, nếu bọn họ không muốn nhà huỷ người chết thì trước bình minh ngày mai, phải chuyển sản nghiệp Khoái Hoạt Lâm tới danh nghĩa của ta và Vưu đại nhân, nếu không, tự chịu hậu quả.”
Phí Văn nhận được mệnh lệnh lập tức đi ra ngoài.
Phí Quý nghe thấy phụ thân nói vậy, tức giận khó có thể bình tĩnh: “Phụ thân, chẳng lẽ bọn chúng giao Khoái Hoạt Lâm ra rồi cứ bỏ qua như vậy ư? Ngươi nhìn vết thương của ta đi, y sinh nói sau này chỉ có thể nằm trên giường, hu hu hu…!”
“Bỏ qua như vậy?” Phí Quý lạnh lùng cười một tiếng: “Hừ, yên tâm, chờ tới khi sản nghiệp Khoái Hoạt Lâm vào tay, sống chết của những người đó còn không phải là chuyện ngươi chỉ cần nói một câu à?”
Phí Quý oán độc kêu gào: “Ta muốn thằng mặt trắng đó sống không bằng chết!”
…
Lý Nguyên và Tam Tiêu và ăn lẩu xong, chuẩn bị đi thì thấy Chúc chưởng quỹ tới bẩm báo về chuyện Phí Trọng uy hiếp.
Nhưng sau khi nghe xong, Lý Nguyên lập tức ném việc này ra sau đầu, căn bản không thèm quan tâm.
Trong mắt hắn, một Phí Trọng nho nhỏ cũng chỉ giống như con kiến, sao lời uy hiếp của con kiến có thể làm hắn chú ý được?”
Quay về phủ, Lý Nguyên đã thấy Đát Kỷ tươi cười nhìn hắn, trong mắt còn loé lên sự gian xảo.
“Ngươi nhặt được vàng à mà cười tít mắt thế?” Lý Nguyên trêu ghẹo muội muội.
“Hừ, đôi mắt của bản tiểu thư to lắm.”
Bây giờ Đát Kỷ vẫn chưa muốn ngả bài với ca ca, nói toạc ra chuyện mình đã phát hiện ra bí mật của cây chuối tây, bởi vậy bèn nói sang chuyện khác: “Tam Tiêu sư tỷ, các ngươi ăn thấy thế nào?”
Tam Tiêu nhớ tới món lẩu hôm nay thì lập tức kích động, khen không dứt miệng.
“Đát Kỷ, ngươi không biết đâu, lẩu thật sự quá ngon!”
“Hôm nay ngươi không đi là tổn thất của ngươi!”
“Còn cả Coca nữa, ta chưa từng uống loại đồ uống nào có hương vị độc đáo như vậy.”
“Ca ca ngươi giỏi thật, ngươi có biết lẩu và Coca đều là do hắn phát minh ra không?”
“…”
Đát Kỷ thấy dáng vẻ phấn khích, không ngừng khen ngợi ca ca của ba người, trong lòng cũng không khỏi âm thầm vui vẻ.
Xem ra Tam Tiêu sư tỷ rất có thiện cảm với ca ca của mình.
Chỉ cần cố gắng một chút nữa là có thể làm tẩu tử của mình rồi.
Vừa rỗi Tô Đát Kỷ đã nghĩ, cây chuối tây vô cùng quý báu, chỉ dựa vào hai người là nàng và ca ca thì căn bản không bảo vệ được.
Nếu ca ca có thể cưới Tam Tiêu thì dựa vào thực lực của các nàng, chắc chắn có thể bảo vệ nó.
Nhưng vẫn chưa đủ bảo đảm, nếu ca ca có thể cưới cả ba vị sư tỷ là Vô Đương Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu, Kim Linh Thánh Mẫu, vậy thì bí mật của cây chuối tay sẽ không bao giờ bị người ngoài biết.
Nghĩ vậy, Đát Kỷ lại cảm thấy gấp không chờ nổi muốn lập tức bay tới Bích Du cung, lừa Vô Đương Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu và Kim Linh Thánh Mẫu tới Triều Ca, bảo ca ca thu phục các nàng.
Ngay trong lúc nàng đang nghĩ làm thế nào để lừa các vị sư tỷ tới thì trên người Tam Tiêu và Đát Kỷ đột nhiên xuất hiện đạo văn đặc biệt.
“Ý, sư phụ đang triệu hồi chúng ta, muốn tất cả đệ tử một thế hệ của Triệt giáo lập tức quay về Bích Du cung nghe lệnh.”
Hoá ra đạo văn này là Thánh Nhân Thông Thiên giáo chủ dùng đại pháp lực gửi tin tức với tất cả đệ tử một thế hệ của Triệt giáo.
Nội dung của tin tức đương nhiên không thể lừa được thần thức của Lý Nguyên.
“Sư phụ lại gọi tất cả đệ tử một thế hệ trở về, cũng không biết có chuyện lớn gì xảy ra?” Vân Tiêu khó hiểu hỏi.
Bích Tiêu nói: “Hẳn là chuyện có liên quan đến bảng Phong Thần, lần này sư phụ đi tới Huyền Đô Thiên của đại sư bá chính là vì thương lượng chuyện về bảng Phong Thần.”
Đát Kỷ vốn định quay về Bích Du cung “lừa nhóm người Vô Đương Thánh Mẫu”, Thông Thiên giáo chủ triệu tập các đệ tử về Bích Du cung vừa lúc đúng ý nàng, nàng nói với khuôn mặt hưng phấn: “Chúng ta đứng đây đoán già đoán non cũng không có tác dụng gì, quay về Bích Du cung là biết mà.”
Sắp phải quay về Bích Du cung, Tam Tiêu nhìn Lý Nguyên, lộ ra biểu tình không nỡ.
Luyến tiếc trái cây ngon miệng, món lẩu mới lạ, Coca sảng khoái mát lạnh, còn có Lý Nguyên ngọc diện tuấn ngạn, nho nhã nhẹ nhàng.