Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 181 - Sắp nứt ra (2)

Chương 181 - Sắp nứt ra (2)


Nói đến đây, Ngao Quang không nhịn được rơi lệ.
Hai mắt Ngao Thính Tâm cũng có ánh lệ.
Long tử long nữ gần đó cũng buồn sầu.
Trong đại điện Long cung lập tức bị bầu không khí thương tâm bao trùm.
Trước đó, Đát Kỷ và Ngao Châu đi ra tìm Ngao Bính, cũng không lâu lắm, Đông Hải Long Vương lập tức cảm nhận được trên mặt biển truyền đến pháp tắc chi lực cực kỳ kinh khủng.
Luồng pháp tắc chi lực này sợ là toàn bộ Long tộc đều lạnh run, sợ không chịu nổi.
Sau khi các loại pháp tắc chi lực biến mất, Đông Hải Long Vương lập tức phái người đi kiểm tra tình hình, kết quả chỉ phát hiện thi thể Ngao Bính, tìm không thấy bóng dáng hai người Đát Kỷ và Ngao Châu.
Sau khi Ngao Quang nhận được tin tức này thì cảm giác hai người Đát Kỷ và Ngao Châu e rằng lành ít dữ nhiều.
Hắn cũng không biết pháp tắc chi lực này là do Đát Kỷ thi triển ra, còn tưởng rằng là do kẻ xấu sát hại Ngao Bính gây ra.
“Ôi, cũng không biết phải làm sao bàn giao cho con rể việc này nữa.” Ngao Quang càng buồn phiền hơn, lại đau đầu nói.
Ngao Thính Tâm nghe vậy thì cực kỳ bất mãn nói: “Đến lúc này rồi, sao phụ vương còn nghĩ đến cái gì mà con rể kia? Nếu hắn thật sự có thể tính toán thiên cơ thì tại sao không tính ra được Đát Kỷ và tiểu muội sẽ chịu nguy hiểm? Nếu như hắn tính ra, lại cố ý không nói thì người bạc tình bạc nghĩa như vậy, hà tất phụ thân phải nhận hắn làm con rể?”
Ngao Thính Tâm từ lâu đã không hài lòng với việc phụ vương cưỡng chế gả muội muội cho một Nhân tộc mà mình không biết gì cả, nhưng do trước đây nàng thấy sự nhiệt tình của phụ vương đối với cuộc hôn nhân này, còn tôn sùng người con rể đó đến như vậy, nên không tiện khuyên bảo.
Giờ phút này nàng thấy Ngao Bính đã chết, muội muội thì chưa rõ sống chết nên lập tức bày tỏ hết toàn bộ sự bất mãn trong lòng ra.
Những Long tử Long nữ ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng lao nhao bất mãn lên tiếng quở trách “con rể” trước giờ chưa từng thấy mặt kia.
“Tứ tỷ nói có lý, ta cảm thấy người này căn bản là không có bản lĩnh gì, bằng không tại sao muội muội của hắn gặp nạn mà không tính ra được.”
“Tiểu muội là người như thiên tiên, phụ vương cần gì phải gả muội muội cho người như vậy.”
“Ta cảm thấy Tam ca đã gặp phải chuyện không may.”
Tất nhiên hắn hiểu rằng con rể của mình thật sự có bản lĩnh, nhưng trong tận đáy lòng của hắn hắn thực ra cũng có chút chán giận vì con rể của quá mức vô tình, toàn bộ đều do cái miệng quạ đen này.
“...”
Nghe thấy những lời phàn nàn xung quanh, đáy lòng Ngao Quang cảm thấy bất lực.
Đương nhiên hắn hiểu rõ con rể có bản lĩnh thực sự, chẳng qua đáy lòng hắn cũng có chút oán giận con rể quá mức vô tình
Không giúp được Ngao Bính thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả Ngao Châu và muội muội của mình gặp nguy hiểm mà không nhắc nhở một chút.
Trong lúc Ngao Quang đang than thở, đột nhiên, một phân thủy dạ xoa vội vàng chạy vào đại điện, kích động lớn tiếng nói:
“Bẩm báo Long Vương, Ngao Châu tiểu công chúa đã trở về.”
Mấy người Ngao Quang, Ngao Thính Tâm nghe thấy vậy thì không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Thật tốt quá, tiểu muội không gặp phải chuyện gì bất trắc.”
“An toàn trở về là tốt lắm rồi.”
“Đúng rồi, cô nương đi cùng với tiểu muội thì sao rồi?”
Ngao Quang vội vàng hỏi.
Phân thủy dạ xoa lắc đầu nói: “Thuộc hạ chỉ nhìn thấy một mình Ngao Châu tiểu công chúa, không nhìn thấy ai khác cả.”
Trong lòng của Ngao Quang thắt lại, chẳng lẽ Đát Kỷ đã xảy ra chuyện gì sao?
Chẳng mấy chốc, Ngao Châu đã trở lại Long Cung.
Rõ ràng chỉ hơn một ngày trôi qua, nhưng Ngao Châu cảm thấy như đã trải qua rất lâu rồi.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm nay khiến cho nàng hết sức chấn động, cho đến bây giờ tâm trạng kích động đó vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Nhìn thấy phụ vương cùng với các huynh đệ tỷ của mình, Ngao Châu lộ vẻ cực kỳ vui vẻ.
“Nhi nữ bái kiến phụ vương, tham kiến các ca ca, tỷ tỷ.”
Mấy người Ngao Quang, Ngao Thính Tâm cũng phấn khích không thôi.
“Được, được, Long nhi an toàn trở về là được rồi.”
“Cả ngày hôm nay ngươi đã đi đâu? Rốt cuộc thì trước đó Tam ca xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc thì ai đã giết Đát Kỷ?” Ngao Thính Tâm sốt ruột hỏi.
Ngao Châu nhìn Tứ tỷ đang hưng phấn, bất đắc dĩ nói: “Tứ sư tỷ, ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy cùng một lúc, ta nên trả lời như thế nào?”
Ngao Thính Tâm: “Vậy trả lời từng câu một, ai giết Tam ca?”
Ngao Châu nói: “Là một đứa trẻ tên Na Tra, đệ tử Thái Ất chân nhân của Xiển giáo.”
“Xiển giáo!”
Ngao Quang không khỏi tái mặt vì sợ hãi, đôi mắt đầy kinh hãi.
Xiển giáo là Huyền Môn đại giáo thống ngự chúng tiên, là một trong những thế lực đứng đầu hồng hoang, có Thánh Nhân trấn giữ.
Cho dù Tổ Long có sống lại thì không dám mạo phạm.
Chứ đừng nói chi là Long tộc bây giờ đang kéo dài hơi tàn, lại càng trăm triệu lần đắc tội không nổi.
Ngao Bính bị giết bởi đệ tử của Xiển giáo, sợ rằng chỉ có thể chết oan.
Nghĩ đến đây, Ngao Quang cảm thấy rằng khuất nhục không gì sánh được.
Ngao Thính Tâm cùng với tất cả mọi người trong đại điện đều lộ vẻ nặng nề.
Xiển giáo giống như một ngọn núi không gì có thể sánh bằng, chỉ cần nghe đến cái tên thôi cũng khiến mọi người phải nín thở.
“Nói như vậy, pháp tắc chi lực đáng sợ trên bầu trời trên mặt biển, cùng với khí sát phạt phách thiên tuyệt địa kia là do tu sĩ Xiển giáo phát ra sao? Có phải Đát kỷ cũng bị ngộ hại rồi?”
Giọng điệu của Ngao Thính Tâm đầy khổ sở.
“Tứ tỷ, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?”
Ngao Châu cười nói: “Làm sao Đát Kỷ có thể bị ngộ hại chứ? Pháp tắc chi lực trên bầu trời trên mặt biển thật ra là do Đát Kỷ thi triển. Còn khí sát phạt kia, không phải là do tu sĩ Xiển giáo phát ra, mà là do quản gia của Lý Nguyên phát ra.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất