Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 195 - Ngươi phải ngồi vững, đừng để bị sốc

Chương 195 - Ngươi phải ngồi vững, đừng để bị sốc


Trang viên của Lý Nguyên nằm bên cạnh một con suối.
Phía sau núi xanh nước biếc, trước cổng có cánh đồng dài màu mỡ, hai bên cây cối rợp bóng, mang vẻ nên thơ ý họa, tràn đầy vẻ đồng quê.
Trang viên không lớn, rộng khoảng năm sáu chục mẫu đất, trong đó bao gồm một tửu phường, một chuồng gia súc gia cầm và một viện phụ để cho người hầu nghỉ ngơi.
Lý Nguyên vừa mới vào đại môn của trang viên thì Thược Dược đã mở ra hàng rào.
Thấy Thược Dược, Lý Nguyên không bất ngờ, bởi vì trang viên này bình thường đều do Thược Dược lo toan.
Lý Nguyên thả Tiểu Hắc ra, để cho nó tự đi phơi nắng.
Đưa lồng chim cho Thược Dược, để nàng treo lên một cành cây nghiêng trong sân.
Sau đó hắn nằm xuống một cái ghế dưới giàn nho, vừa thưởng thức trà Ngộ Đạo, vừa chờ một lão đầu nhi sắp tìm đến cửa.
Thược Dược thì yên lặng ở bên cạnh phe phẩy quạt hương bồ cho hắn.
Lý Nguyên vừa uống xong một ly trà, xuyên qua hàng rào nhìn thấy một lão đầu râu trắng chống cây gậy gỗ, khuôn mặt phúc hậu mập mạp, run rẩy đi về phía đại môn.
Đầu lão đầu nhi đội khăn, ngược mặc áo cà sa áo kẹo màu ngọc, thắt lưng treo một bình hồ lồ, hai hàng lông mày trắng bạc, thanh mảnh như lá liễu rủ xuống má. Hai cọng tóc trên lông mày rủ xuống trước ngực.
Lão đầu nhi đi đến dừng lại trước hàng rào, ôm quyền, giọng khàn khàn nói với Lý Nguyên: “Vị tiểu ca này, không biết lão hủ có thể xin một chén nước không?”
Lý Nguyên nhìn lão đầu, cười nhạt: “Vào đi.”
Hàng rào vốn không đóng.
Lão đầu chống gậy gỗ, đi tập tễnh đến dưới giàn nho.
Hắn thấy một chùm nho trong suốt trên cây thì đôi mắt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
“Ngồi đi, muốn uống trà thì tự rót.” Lý Nguyên nhàn nhạt nói một câu, hắn vẫn nằm yên trên ghế, không đứng lên.
Lão đầu chậm rãi ngồi xuống ghế gỗ đối diện Lý Nguyên, để gậy gỗ bên cạnh đùi, nói với Lý Nguyên: “Lão hủ đi đứng bất tiện, tiểu ca không thể rót cho ta một ly trà sao? Hoặc là để tiểu nha hoàn này làm cũng được.”
Lý Nguyên cười nói: “Đi đứng bất tiện thì không nên ra ngoài đi lung tung, nếu không… Nếu như ngã chết ở xó xỉnh vắng vẻ nào, không có ai nhặt xác cho ngươi.”
Lão đầu nhi lập tức nổi giận đến mức dựng râu trừng mắt: “Tiểu tử này không hiểu pháp tắc, sao lại vô cớ nguyền rủa lão hủ chết?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Lão nhân này không hiểu chuyện, một người bình thường lại bắt chước người khác đi tập tễnh, không ngại mệt.”
Lão đầu nhi lộ vẻ ngạc nhiên, trên mặt lại là vẻ phẫn nộ: “Người này ngươi không biết kính già yêu trẻ, đến cả lão nhân gia bước đi cũng cười nhạo.”
Lý Nguyên thấy lão đầu vẫn còn giả bộ, không nói gì mà lắc đầu.
Lão đầu nhi thấy Lý Nguyên không để ý đến hắn thì trong lòng cảm thấy không thú vị.
Hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình rót trà cho mình.
Uống một hớp trà, hai cái lông mày kia của hắn đột nhiên vểnh lên.
Trong lòng giống như dâng lên sóng gió, chấn động mãnh liệt không ngừng.
Không ngờ đây lại là trà Ngộ Đạo.
Tiểu tử này xa xỉ quá!
Hắn lập tức nhịn lại nỗi ngạc nhiên hốt hoảng, vẻ mặt khen ngợi Lý Nguyên: “Nước trả của tiểu ca không bình thường, có thể tặng lão nhân gia hơn mười cân lá trà không, ta trở về thưởng thức.”
“Phụt!”
Lý Nguyên không nhịn được, phun nước trà trong miệng ra.
Đúng lúc văng vào mắt lão đầu nhi, trên mặt còn dính vài lá trà.
Hắn thề, hắn tuyệt đối không cố ý.
“Hơn mười cân lá trà, chẳng lẽ ngươi muốn dùng lá trà của ta để ướp hương vị lên người mình sao?” Lý Nguyên không vui nói.
Hắn phát hiện da mặt của lão đầu nhi này rất dày.
Lão đầu nhi co rút khóe môi, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Hắn cố nén xúc động chán ghét, đầu đầy vạch đen phủi lá trà trên mặt.
“Ngươi không muốn cho thì thôi, sao lại phun lên mặt lão hủ?” Hắn cực kỳ bất mãn trừng mắt với Lý Nguyên.
“Da mặt ngươi dày quá, đúng lúc rửa hết da chết cho ngươi.” Lý Nguyên làm như không thấy sự tức giận của lão đầu.
Da mặt lão đầu run lên, trong lòng buồn bực muốn thổ huyết.
Hắn phát hiện nói về miệng lưỡi thì mình lại thua Lý Nguyên ở trước mặt này.
Bỏ đi, thử hắn một lần cuối nữa, rồi ngả bài với hắn.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt lão đầu lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Lý Nguyên nói: “Ngươi biết không? Ngươi gặp họa lớn rồi.”
“Phụt!”
Lúc này Lý Nguyên thật sự không nhịn được nữa, lại phun lên mặt lão đầu.
Nhưng lần này là nước bọt.
Chủ yếu là lời nói của lão mặt dày này quá ngoài dự liệu của Lý Nguyên.
Hắn, Đại Đạo chí cao, chúa tể của tất cả mọi thứ, biết họa lớn là gì sao?
Lần thứ hai bị phun nước bọt, gương mặt già nua của lão đầu lập tức đen như than, đã đến sát ranh giới bùng nổ.
Lý Nguyên lập tức giải thích: “Cái này không thể trách ta, chủ yếu là tại sao ngươi đột nhiên biến thành thần côn?”
Lão đầu nhi dùng ống tay áo lau nước bọt trên mặt, mặt không thay đổi nói: “Bên cạnh ngươi bị sát tinh vây quanh, chỉ cần bất cẩn ngươi sẽ vạn kiếp bất phục. Nếu ngươi muốn hóa giải thì chỉ ngoan ngoãn bái ta làm sư phụ. Chẳng qua là hiện giờ ta hơi hối hận, không biết có nên thu nhận ngươi làm đồ đệ không.”
Lý Nguyên: “Ngươi cứ tiếp tục giữ sự hối hận ấy đi! Ngàn vạn lần đừng thay đổi chủ ý.”
Lão đầu nhi nhíu mày: “Ngươi không tin lời lão hủ sao?”
Lý Nguyên: “Ai tin người đó là kẻ ngu.”
Lão đầu nhi: “...”
“Bỏ đi, ta không nói dối, những gì ta nói với ngươi đều là thật! Nhưng ngươi muốn ngồi vững thì tốt nhất đừng để bị sốc.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nói đi, ta nằm, không sợ.”
Lão đầu nhi ghé đầu về phía Lý Nguyên, nói nhỏ: “Người hầu trong trang viên của ngươi đều vô cùng hung ác, giết người như ma, sát khí yêu tinh rất mạnh.”
“À.” Lý Nguyên khẽ lên tiếng.
Hắn còn tưởng lão đầu nhi sẽ nói ra chuyện khó lường gì, thì ra là chuyện nhỏ này?
Người hầu trong trang viên của hắn có phải yêu tính giết người như ma hay không, hắn còn không biết sao?
Quả là lãng phí sắc mặt.
Lão đầu nhi thấy phản ứng của Lý Nguyên lạnh nhạt như vậy thì không khỏi sững sờ.
“Ngươi không tin?” Hắn hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Ta tin.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất