Chương 7 - Sao các ngươi lại bị ca ca ta thuyết phục!!
“Rộp, rộp, quá ngon!”
Bích Tiêu và Vân Tiêu hận không thể nuốt cả lưỡi, căn bản không thể dừng lại.
Đát Kỷ thấy dáng vẻ quỷ chết đói đầu thai của ba vị sư tỷ, lập tức bịt mắt không dám nhìn thẳng.
“Ba vị sư tỷ, mong các ngươi chú ý hình tượng nữ thần của mình, đừng doạ ca ca ta chạy mất!”
Chỉ một lát sau, Tam Tiêu đã ăn ngấu nghiến hết một quả Hỗn độn thần đào to bằng cái bát.
Sau khi ăn xong, ba người còn liếm môi như chưa đã thèm.
“Chưa ăn đủ!”
“Còn muốn ăn nữa.”
“Sau khi ăn quả đào này, ta phát hiện ta không thể ăn được loại hoa quả nào khác nữa!”
“Nhưng quả đào này đúng là không phải bàn đào, không có bao nhiêu linh khí!”
Thật ra không phải Hỗn độn thần đào không có nhiều linh khí, mà bởi vì để tiện cho muội muội ăn, Lý Nguyên đã phong ấn tất cả linh khí của Hỗn độn linh quả trong vườn trái cây.
Trước kia Đát Kỷ không tu luyện, nếu Lý Nguyên không phong ấn linh khí trong linh quả, Đát Kỷ vừa ngửi sẽ lập tức nổ tan xác, càng đừng nói đến ăn.
Sau khi Đát Kỷ tu luyện, những linh khí trong Hỗn độn linh quả nàng ăn mới có thể chậm rãi được hấp thu và luyện hóa.
Đây cũng là lý do vì sao chỉ trong sáu năm ngắn ngủi, Đát Kỷ đã tu luyện đến Đại La Kim Tiên sơ kỳ, còn học được mấy chục loại thần thông.
Không phải bởi vì nàng là thiên tài tu luyện tuyệt thế, mà bởi vì nàng ăn quá nhiều Hỗn độn linh quả mà thôi.
Thật ra, thiên phú tu luyện ban đầu của Đát Kỷ là cực kỳ, cực kỳ kém!
Đát Kỷ thấy dáng vẻ chưa đã thèm của Tam Tiêu bèn nói: “Ngoài quả đào, các ngươi cũng có thể ăn thử những loại trái cây khác, hương vị cũng không kém hơn quả đào, còn có những loại hương vị khác.”
“Trên thế giới này còn có trái cây ăn ngon giống quả đào ư?” Vân Tiêu nghi ngờ.
Bích Tiêu: “Ta cảm thấy quà đào vừa ăn là trái cây ăn ngon nhất thế giới!”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Quỳnh Tiêu gật đầu tỏ vẻ khẳng định.
Sau khi ăn đạo văn thần đào, Tam Tiêu cảm thấy tất cả trái cây trên thế giới đều không thế so với Hỗn độn thần đào.
Đát Kỷ: “Các ngươi ăn thử thì biết.”
Vân Tiêu nửa tin nửa ngờ cầm lấy một quả hồng hạnh to bănf nắm tay và cắn một miếng.
“Rốp!”
Trong lúc nhất thời, Vân Tiêu cảm thấy đầu lưỡi như nổ tung, cả người bị mùi thơm đặc biệt của hồng hạnh vây quanh. Nước bọt không nhịn được phân bố, đầu lưỡi như hoà tan.
“Trời ạ, không ngờ hồng hạnh cũng ngon như vậy!” Vân Tiêu hoan hô nhảy nhót như một cô gái nhỏ.
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu ngửi thấy mùi thơm lạ lùng toả ra từ hồng hạnh, cũng không khỏi thèm thuồng, cực kỳ muốn ăn.
Hai người thấy Vân Tiêu ăn ngon như vậy, lập tức không kiềm chế được cũng cầm lấy một quả hồng hạnh nhấm nháp.
Trong chớp mắt khi môi răng chạm vào hồng hạnh, hai người lập tức cảm thấy một mùi hương thấm vào ruột gan hơn cả dương chi cam lộ, làm người không thể tự kiềm chế.
“Òa, ăn ngon thật.”
“Không kém hơn quả đào chút nào.”
“Ta nói này, các ngươi có cảm thấy quả hồng hạnh này hơi giống cây Tiên thiên hồng hạnh sau núi của Vân Trung Tử không?” Vân Tiêu vừa ăn vừa hỏi hai vị muội muội.
Bích Tiêu nghe tỷ tỷ nhắc nhở, lập tức bắt đầu đánh giá quả hồng hạnh đã bị nàng cắn này, sau đó gật đầu nói: “Thật sự rất giống đó!”
“Tiếc là chỉ nhìn giống mà thôi.”
Quỳnh Tiêu tiếc nuối nói: “Tục truyền, Tiên thiên hồng hạnh mười vạn năm mới kết hai quả, ăn một quả là có thể có được một loại thần thông, còn quý giá hơn bàn đào gấp mấy trăm lần, Vân Trung Tử trân quý nó lắm, người ngoài muốn nhìn một cái cũng không cho.”
Đát Kỷ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên cảm thán: “Ăn một quả là có thể có được một loại thần thông, chuyện này cũng thần kỳ quá đi. Nếu ta có thể có được một gốc Tiên thiên hồng hạnh, không phải là có thể không cần tu luyện thần thông nữa à?”
Lý Nguyên nhìn dáng vẻ hâm mộ của Đát Kỷ thì không khỏi trợn mắt.
Hồng hạnh Tam Tiêu đang ăn tên là Đạo Văn Tiên Hạnh, ăn một quả là có thể có được một loại pháp tắc chi lực, quý giá hơn Tiên thiên hồng hạnh gì gì đó nhiều.
Những năm gần đây, Đát Kỷ ăn Đạo Văn Tiên Hạnh đến ngán, vậy mà còn hâm mộ Tiên thiên hồng hạnh của những người khác, đúng là đồ ngốc có được một núi bảo bối còn không tự biết.
Tiếp đó, Tam Tiêu kích động và hưng phấn giống như phát hiện ra một châu lục mới vậy.
Bởi vì các nàng phát hiện ra, tất cả trái cây trong đĩa, dù là quả nho, quả mận, sơn trà, quả táo hay dưa hấu đều thơm ngọt ngon miệng, cực kỳ mỹ vị, làm người thèm thuồng, không thôi nhớ nhung.
Ba người lập tức bắt đầu ăn uống thoả thích.
Ba người vừa ăn vừa khen không dứt, không hề có hình tượng nữ thần.
Thật ra, tất cả trái cây Tam Tiêu ăn đều không phải vật thường, mà là các loại Hỗn độn linh quả có được các loại công hiệu.
Ví dụ như quả nho, thật ra là Hỗn độn linh quả - Tử ngọc bồ đào, sau khi ăn, có thể gia tăng thần thức của tu sĩ gấp mười lần.
Lại ví dụ như quả mận, thật ra là Hỗn độn linh quả - Khí vận lý, sau khi ăn có thể gia tăng khí vận của tu sĩ.
Tên thật của sơn trà là Bạch ngọc sơn trà, sau khi ăn có thể chuyển hóa xương cốt của tu sĩ thành Chí Tôn cốt, cường độ có thể so với Tổ Vu.
Chẳng qua, những Hỗn độn linh quả này đều bị Lý Nguyên phong ấn linh lực, ngoài hương vị không thay đổi ra thì cần phải đả toạ vận công mới có thể chậm rãi hấp thu linh lực trong đó.
Vậy nên bây giờ Tam Tiêu mới không cảm thấy không ổn.
Chỉ trong chốc lát, Tam Tiêu đã ăn sạch tất cả trái cây trong đĩa.
Sau khi ba người ăn hết trái cây, tất cả đều lộ ra vẻ mặt thỏa mãn và nhớ lại.
“Trời ạ, loại trái cây nào của nhà ngươi cũng ăn ngon.”
“Ta thật sự hy vọng mãi được ăn như thế, vĩnh viễn không dừng lại.”
Tam Tiêu không khỏi càng hiểu được tâm thái không muốn tu luyện của Lý Nguyên, nếu mỗi ngày có thể ăn trái cây ngon như vậy, các nàng cũng không muốn tu luyện!