Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 78 - Cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ!

Chương 78 - Cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ!


Vẻ mặt Sùng Hầu Hổ kinh ngạc.
Khương Hằng Sở, Tô Hộ cũng lộ vẻ bất ngờ, không khỏi bắt đầu thưởng thức tỉ mỉ: “Cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ.”
Câu nói này.
Lý Nguyên từ đầu đến cuối đều có vẻ mặt bình tĩnh thong dong, hoàn toàn không biểu hiện ra bất kỳ ngượng ngùng nào vì sự vô tri trào phúng của Sùng Hầu Hổ.
Hắn thấy Cơ Xương nhẹ nhàng tự tại, không ngại học hỏi, không khỏi tán thưởng, gật đầu.
Khó trách Cơ Xương có thể thay thế Trụ vương, có được giang sơn, quả thật có chỗ hơn người.
So với ba đại chư hầu Sùng Hầu Hổ, Khương Hằng Sở, Ngạc Sùng Vũ thì mạnh hơn không chỉ đôi chút.
Lý Nguyên tán thưởng, nói với Cơ Xương: “Lão Cơ cũng không tồi, không hiểu lại biết hỏi.
Không giống lão Sùng, bản thân không hiểu triết lý trong lời nói của ta, chẳng những không biết hỏi, ngược lại còn không có não trào phúng.”
“Ngươi…”
Sùng Hầu Hổ thấy Lý Nguyên nói hắn không có não, lập tức tức giận đến mặt đen như than.
Nếu như không phải Văn Trọng kính trọng Lý Nguyên, thậm chí Sùng Hầu Hổ còn muốn trở mặt trước mặt mọi người.
“Hừ, ta lại muốn nghe xem ngươi có thể nói ra đạo lý lớn lao gì.”
Sùng Hầu Hổ nổi giận đùng đùng bỏ lại một câu.
Cơ Xương nghe thấy Lý Nguyên tán thưởng, cũng có chút dở khóc dở cười.
Nói là khen ngợi, nhưng hắn cảm thấy giống như châm chọc hơn.
Chỉ là Cơ Xương không tức giận, mà lại có vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Nguyên, đợi Lý Nguyên giải thích.
Lý Nguyên không để mọi người tò mò hơn, giải thích: “Người nấu con cá nhỏ…
Không thể...
Người cai quản nước lớn, không thể... phiền.
Phiền sẽ tổn thương người khác.
Lật nhiều cá sẽ nát bấy!
Ý của câu nói này là chiên cá không thể.... lật nhiều lần, lật nhiều lần thì cá dễ nát hết, mà cai quản nước lớn, người nắm quyền không được phiền não, chính lệnh không thể... lặp đi lặp lại, phiền não và chính lệnh lặp lại nhiều lần dễ dẫn đến lòng người tan rã, chính lệnh không thông.
Câu nói ‘cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ’ này xuất phát từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Mà người nấu con cá nhỏ…
Không lật.
Người cai quản nước lớn không thể.... phiền....
Câu nói này là Đường Huyền Tông chú thích cho câu ‘cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ’.
Dường như mỗi một người nắm quyền đời sau đều dùng câu nói này đến để khuyên bảo người khác.
Nghe Lý Nguyên nói, lúc này đám người Thương Dung, Tỷ Can mới như tỉnh lại trong cơn say.
“Thì ra là có ý này, ẩn dụ này quả nhiên thích hợp.”
“Cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ, quả thực càng đọc càng cảm thấy tuyệt vời không thể tả.”
Cơ Xương kích động đến mức vỗ bàn tán dương: “Tuyệt, tuyệt, cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ, quả nhiên ẩn chứa chí lý trị quốc.”
Vẻ mặt hắn nhìn Lý Nguyên nóng bỏng, vui mừng đến mức râu dài không ngừng rung động, người này quả thực chính là Lương Tướng mình vẫn luôn đau khổ tìm kiếm.
“Tiên sinh quả nhiên đại tài, Cơ Xương bội phục không thôi.”
Trong lúc kích động, Cơ Xương còn đứng lên khom người với Lý Nguyên.
Hơn nữa xưng hô với Lý Nguyên cũng trở thành “Tiên sinh”.
Phải biết rằng, cái từ ‘tiên sinh’ này tương đương với lão sư, chỉ có những người... có được kiến thức và tài năng xuất sắc mới xứng đáng với danh xưng ‘tiên sinh’ này.
Bởi vậy có thể thấy trong lòng Cơ Xương kích động đến mức nào.
Hiện giờ mấy người Sùng Hầu Hổ, Khương Hằng Sở, Tô Hộ không khỏi thay đổi quan điểm đối với Lý Nguyên.
Bọn họ không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được lời giải thích của Lý Nguyên.
Lập tức cảm thấy Lý Nguyên quả thật tài hoa hơn người, có năng lực trị quốc.
Đát Kỷ thấy ca ca chỉ dùng một câu nói đã khiến cho chư hầu cả phòng bội phục sát đất, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười đến rực rỡ hơn hoa.
Quả thật còn vui hơn khi nàng được khen ngợi.
Lý Nguyên vốn không lộ ra vẻ đắc chí khi mọi người khen ngợi, vẫn bình tĩnh thong dong ăn đồ ăn, uống rượu.
Sau khi Cơ Xương khom người, lại hỏi Lý Nguyên: “Lời nói ‘cai quản nước lớn như nấu món cá nhỏ’ của tiên sinh quả thật tuyệt diệu không thể tả, khiến người ta hiểu ra.
Nhưng Cơ Xương còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo tiểu hữu, mong tiên sinh chỉ điểm con đường lầm lạc.”
Lý Nguyên: “Nói đi!”
Cơ Xương: “Không biết phải làm gì cụ thể mới có thể để đất nước trở nên lớn mạnh.”
Câu hỏi này khó hơn nhiều so với câu hỏi vừa rồi.
Vừa rồi Cơ Xương hỏi làm thế nào để cai quản tốt một đất nước, cái này có thể trả lời chung chung, chỉ cần có thể nói ra đạo lý khiến cho người ta tin phục là được.
Nhưng “để đất nước trở nên lớn mạnh”.
Câu hỏi này nhất định phải có cách cụ thể có thể thực hiện mới được, đây không phải là vấn đề có thể nói mấy câu đạo lý là có thể giải quyết được.
Dường như tất cả người nắm quyền đều gặp phải vấn đề… để đất nước lớn mạnh.
Từ xưa đến nay, người có thể đưa ra câu trả lời thỏa mãn chỉ ít ỏi mấy người.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Lý Nguyên.
Không biết Lý Nguyên có thể trả lời câu hỏi này hay không.
Đát Kỷ cũng nhìn ca ca, trong lòng khẩn trương không thôi.
Nàng lo lắng ca ca không trả lời được, hoặc là nội dung câu trả lời không thể thuyết phục mọi người.
Lý Nguyên đối mặt với mười mấy con mắt, ung dung trả lời: “Muốn để đất nước lớn mạnh, có thể bắt đầu từ bốn điểm:
Một: kinh tế, hai: quốc phòng, ba: chính trị, bốn: ngoại giao.
Chỉ cần làm tốt bốn điểm này là có thể khai sáng Vương triều thịnh thế.”
Kinh tế, quốc phòng, chính trị, ngoại giao! Trong lòng Thương Dung thầm đọc tám chữ này một lượt, đột nhiên vỗ bàn tán dương nói: “Tổng kết hay lắm, tám chữ ngắn ngủi này lại bao hàm mọi phương diện của một đất nước.”
Tỷ Can cũng không khỏi tán thưởng không thôi: “Chỉ với tám chữ, thế nhưng đều quy nạp tất cả mọi chuyện của đất nước vào bên trong, tiểu hữu thật sự là kỳ tài ngút trời.”
Thương Dung và Tỷ Can là thủ tướng, chuyện lớn nhỏ của Thương triều đều cần bọn họ xử lý, bởi vậy bọn họ càng hiểu rõ ý nghĩa của tám chữ này.
Sau khi mấy chư hầu Cơ Xương, Tô Hộ, Khương Hằng Sở, Sùng Hầu Hổ nghe xong bốn điểm của Lý Nguyên thì hai mắt cũng tỏa sáng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất