Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 77 - Tô Hộ, tại sao lại là ngươi

Chương 77 - Tô Hộ, tại sao lại là ngươi


Ngay lập tức trong gian phòng nhất thời vang lên từng tiếng phun nước miếng.
Cơ Xương, Khương Hằng Sở, Ngạc Sùng Vũ, Sùng Hầu Hổ và cả Tô Hộ, tất cả đều bị xưng hô của Lý Nguyên với mấy người Thương Dung này làm cho sợ đến trợn mắt ngây ngốc.
Lão Thương, lão Đặng, lão Tỷ, Tiểu Hồ!
Toàn bộ Thương triều, sợ rằng không có người nào dám xưng hô như vậy với đám người Thương Dung.
Mấu chốt là xưng hô này lại từ miệng của một thanh niên trẻ mới chỉ có hai mươi mốt hai mươi hai tuổi.
Có vẻ quỷ dị không nói nên lời.
Bốn người Thương Dung, Tỷ Can lại không để ý đến sự khiếp sợ của mọi người.
Thương Dung đang giới thiệu mọi người cho Lý Nguyên.
Hắn chỉ vào Cơ Xương nói: “Đây là Tây Bá hầu Cơ Xương.”
“Lão Cơ!” Lý Nguyên không hề khách khí.
Cơ Xương nghe vậy, da mặt không khỏi liên tục co quắp mấy cái, lúc này hắn mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Xin chào.”
Thương Dung lại chỉ vào Khương Hằng Sở: “Đây là Đông Bá hầu Khương Hằng Sở.”
“Lão Khương!”
Khương Hằng Sở nghe vậy trợn trắng mắt.
Hắn làm bá hầu thống lĩnh 200 tiểu chư hầu ở phía đông, nắm giữ quyền sinh sát của hàng trăm triệu người, lần đầu tiên có người dám gọi hắn là lão Khương.
Thương Dung nghe xưng hô của Lý Nguyên, nhất thời cảm thấy thú vị, vì vậy hắn chỉ vào Ngạc Sùng Vũ, Sùng Hầu Hổ, Tô Hộ, trực tiếp nói: “Đây là lão Ngạc, đây là lão Sùng, đây là lão Tô…”
Vẻ mặt Ngạc Sùng Vũ, Tô Hộ im lặng không nói gì nhìn Thương Dung như biến thành lão ngoan đồng.
Tên này rất không giống thừa tướng!
“Còn có nữ nhi Đát Kỷ của lão Tô.” Cuối cùng, còn không quên giới thiệu Đát Kỷ.
“Ca!” Đát Kỷ ngọt ngào gọi một tiếng với Lý Nguyên.
Ca?
Vẻ mặt đám người Thương Dung, Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ dại ra.
Đều bị xưng hô của Đát Kỷ làm cho ngạc nhiên.
Mặt Hoàng Phi Hổ hoài nghi nhìn Tô Hộ, lại nhìn Lý Nguyên một cái: “Lẽ nào tiểu hữu ngươi là Ký châu hầu…”
Lý Nguyên vội lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là Đát Kỷ là nghĩa muội của ta. Ta với lão Tô không có chút quan hệ gì.”
Lão Tô!
Tô Hộ nghe danh xưng này thì suýt chút nữa thổ huyết.
Đát Kỷ cũng suýt chút nữa cười đau cả bụng.
Lý Nguyên giải thích đơn giản cho mọi người về quan hệ của hắn với Tô Hộ, mọi người mới chợt hiểu ra.
“Ký châu hầu, không ngờ đấy, hóa ra ngươi còn có quan hệ như vậy với tiểu hữu Lý Nguyên.” Tỷ Can mơ ước nói với Tô Hộ.
Tô Hộ miễn cưỡng nở nụ cười với Tỷ Can.
Bây giờ hắn còn hơi khó tin, vị cao nhân trước đó mọi người thảo luận, thế mà lại là cá mặn Lý Nguyên.
Hắn vẫn cảm thấy Lý Nguyên ăn chơi lêu lổng, không ôm chí lớn. Chính là không cảm thấy Lý Nguyên tài tài năng kinh thiên vĩ đại gì như Thương Dung nói.
Mọi người cùng ngồi xuống, chờ tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên xong, Cơ Xương mang vẻ mặt tò mò nói với Lý Nguyên: “Trước đó Thương thừa tướng vẫn luôn tán thưởng tiểu hữu có tài trị quốc an bang, mà lão phu đúng lúc có mấy vấn đề trị quốc, không biết tiểu hữu có thể chỉ giáo không?”
Đám người Tô Hộ, Khương Hằng Sở đều nhìn Lý Nguyên, bọn họ muốn xem Lý Nguyên có dám tiếp chiêu, có phải thật sự có chân tài thực học như đám người Thương Dung, Tỷ Can khoe khoang hay không.
Lý Nguyên bình tĩnh ăn một viên Thiên Tuế Tử, lúc này mới điềm tĩnh hỏi Cơ Xương: “Lão Cơ có vấn đề gì?”
Cơ Xương tự động lọc ra cách xưng hô kỳ quái của Lý Nguyên, mở miệng hỏi: “Tiểu hữu cho rằng làm thế nào mới có thể cai quản tốt một đất nước.”
Lý Nguyên cười nhạt: “Vấn đề này của lão Cơ ngươi hỏi đủ lớn, đủ chung chung đó.”
Cơ Xương cũng cười nói: “Chủ yếu là lão Thương.”
Hự... miệng nói sai rồi: “Mấy ngày nay Thương thừa tướng với Tỷ Can thừa tướng thường xuyên nhắc đến tiểu hữu bên tai lão phu, hai thừa tướng đã khen không dứt miệng tài hoa của tiểu hữu.
Bởi vậy lão phu đã lấy vấn đề mình cảm thấy khó khăn nhất để thỉnh giáo tiểu hữu, không biết tiểu hữu có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không.”
Lý Nguyên dùng đũa gắp một miếng cá vàng chiên giòn, giọng điệu thoải mái nói: “Vấn đề này dễ, cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ.”
“Phụt!”
Sùng Hầu Hổ nghe được câu trả lời của Lý Nguyên thì không khỏi bật cười.
Vẻ mặt hắn châm chọc chế nhạo Lý Nguyên: “Ta còn tưởng ngươi sẽ nói ra câu minh ngôn trị quốc gì đó khiến chấn tai phát điên, không ngờ ngươi lại ví dụ trị quốc với nấu cá, hai thứ này có thể giống nhau sao, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt không bằng nghe danh.”
Ngạc Sùng Vũ và Khương Hằng Sở cũng lộ ra vẻ thất vọng.
Cảm thấy Lý Nguyên đang lấy lòng mọi người.
Tô Hộ càng tức giận đến mặt mũi biến thành màu đen, hắn cảm thấy rất mất mặt.
Đát Kỷ nghe thấy Sùng Hầu Hổ cười nhạo ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng, nàng rất muốn đứng ra giúp ca ca, đáng tiếc, nàng không hiểu phương pháp trị quốc gì cả, chỉ đành sốt ruột ở một bên.
Chỉ có Thương Dung, Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công biết Lý Nguyên sẽ không không bắn tên không có đích, bởi vậy vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhưng thật ra bọn họ cũng không hiểu, học sinh đời sau đều biết câu minh ngôn trị quốc này rốt cuộc là có ý gì, Cơ Xương lập tức ngây ra.
Cũng cảm thấy Lý Nguyên danh không xứng với thực.
Chỉ là, lúc trong lòng hắn suy nghĩ kỹ lại: “Cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ.”
Sau câu nói này, lại đột nhiên cảm thấy câu nói này tràn ngập ý vị, dường như ẩn chứa một loại triết lý nào đó.
Bởi vậy hắn vốn không cười nhạo Lý Nguyên mà khiêm tốn hỏi lại Lý Nguyên: “Tiểu hữu nói quá huyền ảo, không biết có thể giải thích cho bọn ta một phen, như thế nào là cai quản nước lớn như nấu con cá nhỏ.”
Sùng Hầu Hổ thấy Cơ Xương vẫn đang hạ mình cầu hiền thỉnh giáo Lý Nguyên, nụ cười trên mặt không khỏi thu liễm, hắn không hiểu hỏi Cơ Xương: “Lẽ nào Tây Bá Hầu không nhìn ra người này vốn không có chân tài thực học sao? Sao còn thỉnh giáo hắn.”
Vẻ mặt Cơ Xương hiền hòa nói: “Ta cảm thấy lời nói của tiểu hữu có đạo lý nhất định, chỉ là vẫn chưa thể hoàn toàn thấu hiểu áo nghĩa ẩn chứa bên trong, bởi vậy đặc biệt thỉnh giáo đạo hữu.”
“Có đạo lý?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất