Chương 84 - Sự khiếp sợ của Huyền Đô đại pháp sư!
Nàng cố ý nói đùa, sau đó chụm lại với Nữ Oa.
Ca ca thối, có muội muội có thể khiến tẩu tẩu vui vẻ như ta, ngươi thật sự là có phúc khí tu luyện tám trăm đời đó! Đát Kỷ rất tự hào về bản thân mình.
“Wow, thơm quá!”
Nữ Oa nhìn thấy bánh ngọt, lập tức vui vẻ nhào tới trước mặt Lý Nguyên.
“Còn thơm hơn cả bánh sinh nhật lần trước nữa.”
Nữ Oa nhìn bánh ngọt mê người, nước bọt sắp chảy ra ngoài.
Lý Nguyên: “Bởi vì vẫn còn nóng cho nên ngửi thấy mùi thơm hơn, mau ăn đi, nếu không nước bọt sẽ chảy ra ngoài mất.”
Nữ Oa vội vàng cầm một miếng bánh ngọt ăn ngay: “Hự... nóng hổi, ngon thật.
Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn bánh ngọt thì hay rồi.”
Đát Kỷ thuận miệng nói: “Thì để ca ca ta làm cho ngươi mỗi ngày đi.”
“Được sao?”
Vẻ mặt Nữ Oa mong chờ nhìn Lý Nguyên.
“Tất nhiên là không.”
Sao Lý Nguyên có thể đồng ý yêu cầu thái quá như vậy: “Mỗi ngày đều làm bánh sẽ rất mệt.”
“Hừ, nhỏ nhen.”
Nữ Oa hung hăng cắn một miếng bánh ngọt, cứ như bánh ngọt là Lý Nguyên.
“Nếu ngươi thích ăn, ta có thể dạy ngươi cách làm bánh, như vậy ngươi muốn ăn bao nhiêu… bản thân tự làm là được.”
Lý Nguyên nói.
“Thật sao?”
Nữ Oa ngạc nhiên nói.
Lý Nguyên lườm mắt: “Chuyện này có cần phải gạt ngươi không?”
“Vậy ăn xong ta sẽ học.”
Nữ Oa có chút gấp gáp.
Vì vậy, đêm đó Nữ Oa ở lại nhà Lý Nguyên học cách làm bánh với Lý Nguyên.
Đát Kỷ thì cố ý không đến góp vui, để Lý Nguyên và Nữ Oa ở với nhau.
Sáng hôm sau, Nữ Oa đã học được cách làm bánh ngọt, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời khỏi Triều Ca.
Vừa mới trở lại Thái Tố Thiên, Nữ Oa lập tức nhớ đến một chuyện quan trọng: “Đúng rồi, ta phải truyền tin cho Thông Thiên giáo chủ và Lão Tử bọn họ, nói cho bọn họ biết thân phận của ta đã bị phơi bày trước mặt Lý Nguyên.”
...
Đâu Suất cung, Huyền Đô Thiên.
Lão Tử đang chơi cờ với đệ tử Huyền Đô đại pháp sư.
Nửa giờ sau, Huyền Đô đại pháp sư bất đắc dĩ nhận thua: “Hây, kỳ nghệ của lão sư cao siêu, đệ tử không bằng.”
Trong khoảng thời gian này, dường như mỗi ngày Huyền Đô đại pháp sư đều chơi cờ với Lão Tử, nhưng chưa từng thắng được ván nào.
Mới học được cờ vây không lâu, chơi mười mấy phút hắn đã thua, đến giờ, cuối cùng hắn cũng có thể kiên trì nửa tiếng với Lão Tử.
Lão Tử thắng cờ, nhưng trên mặt lại không có chút vui sướng nào.
“Hây, kỳ nghệ của ta có tính là gì, so với Lý Nguyên thì ta còn không bằng ngươi.”
Hắn ngại nói Thược Dược, nếu để đệ tử biết kỳ nghệ của hắn còn không bằng một nha hoàn, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Thấy Lão Tử nhắc đến Lý Nguyên, trong lòng Huyền Đô đại pháp sư không khỏi khẽ động, cuối cùng hỏi ra sự tò mò từ trước đến giờ trong lòng hắn: “Lão sư lấy thiên địa làm cờ, tính toán không chút sơ hở, người này... Lý Nguyên rốt cuộc là đại năng phương nào... kỳ nghệ còn lợi hại hơn lão sư sao?”
Lão Tử cảm thán nói: “Ta cũng không nhìn thấu người này, rõ ràng tu vi không cao, lại có thể biết bí mật Thánh Nhân cũng không biết, hơn nữa tính cách rộng lượng, tài hoa hơn người, chỉ là... tính tình hơi nhàn nhã, không thích tu luyện, ta cố ý nhận hắn làm đồ đệ hắn cũng không muốn.”
Trong mắt Huyền Đô đại pháp sư hiện lên tia sáng khác thường: “Có thể khiến lão sư khen ngợi như thế, đệ tử cũng không khỏi muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của người này.”
Lão Tử đang muốn nói gì đó, đột nhiên, chỉ thấy trong không khí trước mặt hắn nổi lên một đạo văn đặc thù.
Lão Tử đưa tay quẹt một cái về phía đạo văn, đạo văn lập tức hóa thành một tin tức truyền vào trong đầu hắn.
“Đạo huynh, thân phận của ta đã bị bại lộ trước mặt Lý Nguyên, chỉ là hắn vẫn chưa biết thân phận của các ngươi, ta đã nói với hắn, các ngươi là ba ngàn khách hồng trần học đạo ở Tử Tiêu cung với ta.”
Giọng nói của Nữ Oa trực tiếp vang lên trong đầu Lão Tử.
“Không ngờ thân phận của Nữ Oa lại bị lộ trước mặt Lý Nguyên.”
Lão Tử lẩm bẩm.
Nhưng biểu cảm lại không có thay đổi gì.
Hắn nhìn Huyền Đô: “Không phải ngươi muốn tận mắt nhìn thấy Lý Nguyên đôi chút sao? Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Lý Nguyên, vẫn là đánh cờ với hắn thú vị hơn.”
“Kỳ nghệ của đệ tử khiến lão sư thất vọng rồi!”
Huyền Đô xấu hổ nói.
Hai người họ bay ra khỏi Huyền Đô Thiên, nhanh chóng đến Triều Ca.
Đến bên ngoài nhà Lý Nguyên, Lão Tử chú ý đến có một ông già tóc bạc mặc mãng bào và một nho sĩ trung niên đang đứng ở ngoài cổng lớn nhà Lý Nguyên.
Lão giả bình thường đương nhiên không khiến Lão Tử hứng thú, chỉ là trên đỉnh đầu của lão giả này có tử khí, hình dáng như hoa cái, trong tử khí còn có một con Giao Long thần tuấn ngửa mặt lên trời mà đứng, khiến cho yêu ma quỷ quái không dám đến gần.
Trên đỉnh đầu con Giao Long này còn có hai cái bao thịt, có khí thế muốn mọc sừng hóa rồng.
Đây chính là dị tượng Tiềm Long, lẽ nào người này là… trong lòng Lão Tử khẽ động, lập tức suy đoán ra thân phận của lão giả trước mắt.
Vậy mà lại là Tây Bá hầu Cơ Xương, chủ Tây Kỳ.
Sao hắn có thể đến nơi này? Sau khi Lão Tử đoán được thân phận của Cơ Xương, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Cạch…”
Cánh cửa được đẩy ra, bóng dáng của một lão già lưng gù hiện ra.
Cơ Xương nhìn thấy lão già lưng gù, không chút kiêu ngạo, vẻ mặt cung kính ôm quyền hỏi: “Xin hỏi quản gia, tiên sinh có đồng ý gặp ta hay không?”
Dương Hòe gật đầu nói: “Công tử bảo ngươi vào đi.”
Hắn đột nhiên nhìn thoáng qua hai người Lão Tử và Huyền Đô, thản nhiên nói: “Công tử nói các ngươi cũng vào đi.”
Vẻ mặt Huyền Đô đại pháp sư khiếp sợ, hắn thất thanh nói: “Sao hắn biết bọn ta muốn đến?”
Sắc mặt Lão Tử cũng không khỏi lộ vẻ rung động.
Mặc dù hắn đã sớm biết Lý Nguyên biết tính toán, thậm chí ngay cả Hồng Quân Đạo Tổ cũng từng đến hỏi Lý Nguyên, nhưng khi hắn tự mình cảm nhận được năng lực suy đoán của Lý Nguyên, vẫn không khỏi cảm thấy rung động.