Chương 56: Nỗi sợ hãi của đời người (2)
Hai cỗ thi thể không đầu cứ thế đổ rạp trên đất không động đậy.
Bây giờ nơi này chỉ còn lại Liễu Phồn Kiếm cùng với vị Nhị trưởng lão kia.
Nhìn thấy bên cạnh nhiều thêm hai cỗ thi thể không đầu, cho dù tâm cảnh của Liễu Phồn Kiếm người trước giờ vẫn luôn được ca ngợi là thiên tài của Liễu gia có vững đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng đứng trên bờ vực suy sụp tinh thần.
“Ta… ta là thiên tài của Liễu gia… tương lai đã định sẵn sẽ đạt tới tuyệt đại thiên kiêu Dưỡng Thần Cảnh… làm sao có thể chết ở đây được...”
“Bình tĩnh một chút! Phồn Kiếm, bình tĩnh một chút, Phồn Kiếm!”
Nhị trưởng lão tự nhiên cũng thấy được tâm cảnh của Liễu Phồn Kiếm đã bắt đầu có hiện tượng rạn vỡ, vội vàng quát lên.
Nhưng làm sao Liễu Phồn Kiếm người sắp suy sụp có thể nghe thấy được lời ông ta nói chứ.
Hắn ta vẫn không ngừng lẩm bẩm, thậm chí cũng nắm không vững thanh kiếm trong tay, rơi xuống mặt đất.
Vẻ mặt Nhị trưởng lão trở nên khó coi.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang Liễu Trì Vân: “Ngươi… làm thế nào mới chịu tha cho chúng ta?”
Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Trì Vân nhìn thấy vẻ mặt này của người cha mang dòng giống mình.
Nhưng… điều này chỉ càng khiến hắn ta bừng bừng lửa giận!
Trong lòng như thể nổi lên sóng gió cuộn trào tích tụ đã lâu.
Gương mặt Liễu Trì Vân không có cảm xúc gì.
Chỉ có điều khóe miệng hắn ta khẽ cong lên: “Ta có thể thả các người đi, chẳng qua muốn hai người phải làm một việc khiến ta hài lòng.”
“Làm chuyện khiến ngươi hài lòng?”
Nhị trưởng lão nhíu mày.
Nhị trưởng lão đang định mở miệng nói rốt cuộc là chuyện như thế nào.
‘Phụt!’
Một thanh kiếm sắc bén bất ngờ đâm xuyên qua ngực của ông ta!
Vẻ mặt Nhị trưởng lão ngây dại, hơi quay đầu lại.
Hung thủ thế nhưng lại là Liễu Phồn Kiếm.
Hai tay cầm chuôi kiếm của Liễu Phồn Kiếm run lên.
Hắn ta nuốt nước bọt: “Nhị, nhị thúc đừng trách cháu, cháu cũng muốn sống sót, cháu là nòi giống của nhà họ Liễu, sau này có thể chấn hưng Liễu gia, thúc, thúc cứ yên tâm mà đi...”
Nói xong, Liễu Phồn Kiếm lại rút thanh trường kiếm ra.
Máu bắn tung tóe.
Còn cả người Nhị trưởng lão cũng ngã nhào xuống đất.
Liễu Phồn Kiếm nhìn Liễu Trì Vân nói ra một câu khiếp người: “Ta làm chuyện mà ngươi hài lòng, kẻ ngươi hận nhất chính là nhị thúc, bởi vì ông ta đã bỏ rơi các ngươi. Bây giờ ta đã giết chết ông ta, như vậy có khiến ngươi hài lòng hay chưa? Liệu ngươi có thể tha cho ta một mạng được không?”
E rằng toàn bộ Liễu gia cũng không ngờ rằng Liễu Phồn Kiếm – thiên kiêu Liễu gia được họ gọi là thiên tài lại làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy.
“Tất nhiên là ta sẽ giữ lời, chẳng qua là tha cho một cái mạng quỷ của ngươi.”
“Ý của ngươi là gì?”
Liễu Phồn Kiếm cau mày.
“Nghĩ xem, có lẽ bây giờ chất độc đã phát ra hoàn toàn rồi.”
Liễu Trì Vân lẩm bẩm.
Ngay sau đó.
Hắn ta đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhói vô cùng, như thể cả người bị thiêu đốt trên lò nướng vậy, đau đớn vô cùng.
“Tiểu tiện chủng nhà ngươi lại gạt ta!”
Liễu Phồn Kiếm đương nhiên là đoán ra được đối phương đang trêu mình, cả người như thể phát điên lên vậy.
Hắn ta nhấc thanh kiếm sắc lên rồi lao về phía Liễu Trì Vân.
Tuy nhiên, hắn ta chạy chưa được vài bước thì cả người đã loạng choạng ngã xuống.
Lúc này, Liễu Trì Vân đã cầm một con dao găm và chậm rãi bước đến trước mặt hắn ta.
Liễu Phồn Kiếm lúc này đâu còn khí độ nên có của trưởng tử Liễu gia nữa, sợ vỡ mật giống như Phương Thiên Minh trước đó. Khổ sở van nài: “Đừng, đừng… Nếu ngươi giết…”
Liễu Trì Vân chẳng thèm nghe hắn ta nói nhảm.
Ánh mắt lạnh băng như thể một con dã thú đang khoá chặt con mồi vậy.
“Tha cho ngươi? Ta vẫn còn nhớ rõ mồn một những chuyện ngươi đã làm với ta đấy!”
Con dao găm lập tức hạ xuống!
Máu lập tức bắn ra.
“Á!”
…
Cùng lúc đó.
Ở Ngạo Vân Thiên Thành xa xôi.
Phủ đệ Phương gia.
Huyết dịch từ đại sảnh của Phương gia chảy ra đến ngoài cổng như một dòng sông vậy.
Thi thể giống như rác rưởi bỏ đi, ở đâu cũng có thể nhìn thấy.
“Báo tin này cho Toán đại nhân biết, nói với ngài ấy rằng tất cả mọi người trong Phương gia đều bị giết chết.”
“Vâng.”
Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân nói với một sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân.
…
Trở về Lạc Li thành.
Trên bầu trời, cuộc giao chiến đã kéo dài gần một khắc.
Ưu điểm và nhược điểm giữa hai bên đã bộc lộ ra trong một khắc này.
Toại Quảng và Phương Chính Quân lại ở thế bất lợi!
“Ha ha ha, hai lão già đã nhìn thấy chưa, đây chính là sức mạnh của Dưỡng Thần bát trọng thiên. Chắc chắn không phải là thứ mà hai ngươi Dưỡng Thần lục trọng thiên hợp sức có thể chống lại được!”
Liễu Phật Nhiên bật cười ha hả khi thấy khí tức của hai người dần dần suy yếu.
Sau khi bước vào bát trọng thiên, không chỉ sức mạnh được tăng lên, thậm chí đến trình độ thu nạp linh khí cũng được nâng lên đến một cấp đáng kể!