Chương 57: Cuộc chiến đấu kịch liệt
Giải thích bằng lời lẽ rõ ràng hơn.
Tức là nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Liễu Phật Nhiên không thể nhanh chóng đánh bại hai người, nhưng cũng có thể sử dụng lợi thế của linh khí để tiêu hao họ đến chết.
Đợi đến khi linh khí của họ cạn kiệt gần hết thì chính là lúc ông ta thu hoạch!
“Hai lão già các ngươi, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, hiện giờ có một cơ hội đặt ở trước mặt các ngươi. Nếu Phương gia và vương thất các ngươi bây giờ chịu cúi đầu phục tùng với Liễu gia của ta thì ta có thể cân nhắc không để hai gia đình các ngươi tuyệt chủng.”
“Hừ! Mộng tưởng hão huyền!” Toại Quảng tức giận cười một tiếng khi nghe thấy vậy.
Sau đó lại lấy một vật hình vuông từ trước ngực mình ra.
“Đây là…”
Sắc mặt của Liễu Phật Nhiên khẽ thay đổi, ông ta lại cảm thấy một tia nguy hiểm từ trong thứ này.
“Hôm nay bổn vương sẽ cho đám nghịch tặc nhà ngươi hiểu tại sao Toại gia của ta có thể gây dựng nên một triều đại và đạt thành bá nghiệp!”
“Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc, tụ lại cho bổn vương!”
Âm thanh của Toại Quảng rất lớn và vang vọng khắp xung quanh vài vạn mét.
Chỉ thấy Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc trong tay của Toại Quảng đang từ từ nâng lên.
Bốn phương tám hướng của toàn bộ Toại Nguyên Vương Triều vô hình trung dâng lên từng luồng long khí màu vàng. Và quy tụ về ngọc thạch màu vàng kem.
“Không ngờ là pháp bảo Huyền Giai cực phẩm, không được, phải ngăn ông ta lại!”
Liễu Phật Nhiên có cảm giác không tốt, lập tức muốn ra tay ngăn cản.
Hai con sư tử tranh thuỷ mặc đột nhiên xuất hiện trên hư không và lao về phía ông ta.
“Hừm. Tài năng thấp kém!” Liễu Phật Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
Vung thanh kiếm sắc bén trong tay và tung hoành ngang dọc về phía trước.
Thẳng tay giết chết hai con sư tử tranh thuỷ mặc.
“Ta sẽ không cho ngươi đến gần bệ hạ.”
Phương Chính Quân chặn ở trước mặt Liễu Phật Nhiên với vẻ mặt không chút dao động.
Hai bức tranh sư tử treo lơ lửng ở hai bên trái phải.
Có thể thấy chiêu vừa rồi chính là do ông ta thi triển ra.
“Chỉ một mình ngươi mà cũng muốn chặn được ta à, cút ra cho ta!”
“Đừng hòng.”
Liễu Phật Nhiên lập tức rơi vào cuộc hỗn chiến với Phương Chính Quân.
Khoảng gần một phút thì Phương Chính Quân đã rơi vào thế bất lợi.
“Khụ khụ.” Phương Chính Quân lùi về sau hàng chục mét và ho ra một ít máu, khí tức uể oải đi vài phần.
“Lão già Phương gia, để ta một nhát tống ngươi xuống địa ngục!”
Liễu Phật Nhiên cầm Kình Thiên kiếm trong tay, muốn giết chết Phương Chính Quân ngay tại chỗ.
Nhưng vào giây tiếp theo thì trong đầu ông ta dâng lên một linh cảm về nguy cơ chết chóc.
Liễu Phật Nhiên đột nhiên quay người lại.
Cái bóng của Khí Vận Kim Long dài hàng chục mét đang lao nhanh về phía ông ta!
“Chết tiệt!” Con ngươi của Liễu Phật Nhiên hơi co lại.
Nhưng ông ta bây giờ đã không còn kịp lấy ra những pháp bảo phòng ngự khác để ngăn lại.
Chỉ có thể dựa vào Kình Thiên kiếm cố gắng chống đỡ.
Kim Long há to miệng và cắn lấy Kình Thiên kiếm của Liễu Phật Nhiên. Sau đó mang Liễu Phật Nhiên va vào một dãy núi không xa ở bên dưới.
Rầm!
Gió thổi cát bay.
Tiếng ầm ầm khổng lồ khiến cho mặt đất ở xung quanh hàng chục mét đều rung chuyển.
“Không cảm nhận được khí tức của ông ta, có lẽ đã giải quyết rồi.”
Toại Quảng nhẹ nhàng thở ra.
“Thi thể của tên nghịch tặc này lát nữa bổn vương sẽ cho người xử lý, Phương thừa tướng, bổn vương đưa ngươi đi chữa trị vết thương trước.” Toại Quảng nhìn sang Phương Chính Quân có khí tức yếu ớt và nói.
“Cám ơn bệ hạ đã yêu mến.” Phương Chính Quân khẽ cúi người xuống.
Ngay lúc hai người thả lỏng cảnh giác, xoay người chuẩn bị rời đi thì vang lên một tiếng xì xì.
Toại Quảng ngơ ngác liếc nhìn một cái lỗ lớn đột nhiên xuất hiện ở ngực. Thanh Kình Thiên kiếm đã xuyên qua ngực ông ta.
“Lão già Toại Quảng, ta đã thắng!”
Trong tầm nhìn, Liễu Phật Nhiên với bộ quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu me và vết sẹo đang từng bước một ra khỏi dãy núi.
Sau đó đạp không phi lên trời cao.
Liễu Phật Nhiên ý niệm chuyển động.
Thanh Kình Thiên kiếm dính đầu máy lập tức từ phía Toại Quảng bay về tay ông ta.
“Bệ hạ, ngài như thế nào, bệ hạ!” Phương Chính Quân hoảng hốt nói.
Toại Quảng không lên tiếng mà chỉ liếc nhìn Liễu Phật Nhiên bị thương nặng qua khoé mắt.
“Một đòn tập hợp hết sức mạnh của cả vương triều cũng không thể giết được ngươi, vậy thì chỉ có một lý do duy nhất…” Toại Quảng nhìn sang Toại Nguyên Truyền Thế Ngọc trong tay.
“Vương triều sắp sụp đổ, khí vận đã giáng xuống đến một cực điểm… Ha ha ha, hoá ra là ông trời muốn tiêu diệt Toại Nguyên Vương Triều của ta!”
Toại Quảng cười điên cuồng.
Sau đó, ông ta đưa mắt nhìn sang Phương Chính Quân đang dìu lấy mình ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi đi đi. Vương triều đã định sẵn phải diệt vong, nếu không muốn chết thì chạy đi ngay bây giờ.”
“Không, thần quyết liều chiến đến chết với ông ta, tại sao bệ hạ lại đầu hàng trước? Bệ hạ, ngài chạy trước đi, ta giữ chân ông ta lại!” Dứt lời, Phương Chính Quân đứng ở phía trước Toại Quảng.