Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 122: Triệu nhị đại gia? Cao nhân? (2)

Chương 122: Triệu nhị đại gia? Cao nhân? (2)


“Sao ngươi lại tới đây Lục huynh?”
Long Tử Hiên có chút ngoài ý muốn mở miệng.
Sắc mặt của Lục Nhượng cũng không tốt, nói: “Người không còn sự lựa chọn cũng không chỉ có một mình ngươi, nếu như ta chạy trốn khỏi đây, có lẽ quay trở lại tông môn thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”
“Đi thôi, trước khi chết có thể được nhìn thấy tồn tại gì ở bên trong cấm địa thì cũng đáng giá.”
Hai người lập tức sóng vai đi vào bên trong sơn thôn.
Hắn đi vào bên trong sơn thôn, quan sát xung quanh nhưng tất cả đều hết sức bình thường.
Hoàn toàn giống với một thôn xóm bình thường của người phàm trần.
“Nhìn những người này cũng không có gì kỳ lạ cả?”
Lục Nhượng nghi ngờ.
“Sẽ không đâu.”
Long Tử Hiên cũng lắc đầu nói: “Càng như vậy thì lại càng chứng tỏ nơi này rất phi phàm. Lục huynh, ngươi suy nghĩ một chút, chỉ là một sơn thôn của người phàm còn có thể được bảo tồn hoàn hảo trong đại kiếp, ngươi có tin được hay không?”
Lục Nhượng gật đầu: “Cũng có lý.”
Bọn họ đi thẳng về phía trước dọc theo con đường của sơn thôn.
“Ồ? Cái mương này, tại sao ta lại cảm giác có chút kỳ lạ.”
Bỗng nhiên, Long Tử Hiên ngồi xổm xuống ở trước một cái khe nước.
Trong khe nước, tiếng nước chảy róc rách, thế nhưng khi chảy qua một đoạn nào đó lại tỏa ra những làn sương mù mờ ảo.
Lúc này, Long Tử Hiên đang tham lam hấp thu sương mù tỏa ra từ bên trong khe nước.
“Khe nước mà thôi, có thể có cái gì kỳ lạ chứ?”
Lục Nhượng không thể nào hiểu nổi, nhìn thấy hành động của Long Tử Hiên lại càng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ đầu óc của Long Tử Hiên đã hỏng rồi hay sao?
Hắn đi qua lại bị Long Tử Hiên kéo một cái ngồi chồm hổm xuống, nói: “Ngươi ngửi đi.”
Lục Nhượng vô ý thức ngửi một cái.
“DCM.”
Lục Nhượng lập tức giật mình, hắn chỉ tùy tiện hít một hơi mà thôi lại có thể trực tiếp cảm thấy thông suốt.
Sương mù kia khiến cho hắn cảm thấy đầu óc trở nên tỉnh táo, giống như trong lúc nhất thời, tất cả những điều khó hiểu ở trong đầu đều lập tức biến mất.
“Sương mù này… Có linh khí!”
Lục Nhượng giật mình nói.
“Đúng vậy.”
Long Tử Hiên gật đầu, hắn nhịn không được trực tiếp cúi đầu xuống, múc lên một ngụm nước, uống vào.
“Thật thoải mái.”
Long Tử Hiên khen ngợi, trong nước này chứa một loại khí tức kỳ lạ, mặc dù không phải là linh khí nhưng cũng khiến cả người hắn trở nên thoải mái.
“Ta cũng uống một ngụm.”
Lúc này Lục Nhượng cũng không nhịn được, hắn còn thô lỗ hơn, cúi đầu nhúng miệng vào trong làn nước, uống một ngụm lớn.
“Nếu như sử dụng loại nước này để nuôi trồng linh dược, như vậy chắc chắn sẽ nuôi dưỡng ra được những loại linh dược không tầm thường.”
Hắn trực tiếp đưa ra một chút bình luận, trong mắt nóng bỏng.
Với tư cách là một cao thủ trồng linh dược, hắn rất quen thuộc đối với chuyện này, hận không thể di dời toàn bộ cái mương này đi.
Nếu như Thần Kiếm Tông có một cái mương như vậy, căn bản không phải băn khoăn không tìm được một khu vực để nuôi trồng các loại linh dược.
“Không ngờ ở trong sơn thôn này lại có nước thánh như vậy.”
Long Tử Hiên cũng cảm thán, đồng thời càng cảm thấy mong đợi hơn.
“Ôi, các ngươi đang làm cái gì đó? Tại sao lại uống nước ở dưới cống?”
Lúc này, một giọng nói truyền đến.
Hai người quay đầu nhìn lại chỉ thấy một ông lão đang đi ở trên đường, người này chính là Triệu nhị đại gia ở trong thôn.
Triệu nhị đại gia chống gậy, vẻ mặt không thể nào giải thích được, nói: “Các ngươi đến từ bên ngoài hay sao? Chắc chắn là do đi bộ mệt mỏi rồi? Không thể uống nước này được đâu, nước này không sạch sẽ, ở thượng nguồn còn có người trồng rau, bình thường đều sử dụng làm phân bón.”
Nghe vậy, mặt của Long Tử Hiên và Lục Nhượng lập tức xanh lè.
Con mẹ nó, phân bón?
“Tiểu tử, thực sự là bất cẩn quá, đến đây, nhanh đi theo ta vào trong nhà.”
Triệu nhị đại gia có lòng tốt, ngoắc tay với hai người bọn họ.
“Long huynh?”
Lục Nhượng có chút lo lắng.
Sơn thôn này có thể không tầm thường, bây giờ lại đột nhiên có một ông lão nhảy ra, ai biết rằng ông ấy là người tốt hay xấu?
Nhưng, sắc mặt của Long Tử Hiên lại đại biến, hắn nhìn thấy được cây gậy ở trong tay của ông ấy, con ngươi cũng co rụt lại.
Hắn không biết được chất liệu của cây gậy đó, thế nhưng hắn có thể nhìn thấy được một đạo Long Văn nhàn nhạt được điêu khắc ở trên cây gậy, Long Văn kia cũng chỉ được sử dụng như đồ trang sức mà thôi.
Thế nhưng Long Văn lại khiến cho hắn có một cảm giác rõ ràng đang có một con rồng ẩn náu ở bên trên cây gậy kia.
Thậm chí Long Hồn ở trong cơ thể của hắn cũng bắt đầu phát run lên.
Đây là một nhân vật không tầm thường.
Lúc này hắn mới hít sâu vào một hơi, nói: “Tiền bối phân phó, chúng ta không dám không theo.”
Triệu nhị đại gia mỉm cười, lúc này xoay người đi về phía căn nhà ở cách đó không xa.
Hai người đuổi kịp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất