Chương 123: Triệu nhị đại gia? Cao nhân? (2)
“Long huynh, không biết ông lão này…”
Lục Nhượng có chút khó hiểu.
“Đừng nói chuyện.”
Long Tử Hiên cũng trực tiếp truyền âm cho hắn, nói: “Vị tiền bối này khó có thể lường được, phẩm cấp của cây gậy ở trong tay của ông ấy còn có vẻ cao hơn cả chuẩn tiên khí ở bên trong Thánh Địa… Sợ rằng, vị tiền bối này chính là vị cao nhân thu học trò ở trong truyền thuyết kia.”
Lục Nhượng nghe vậy cũng lập tức cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhất thời trở nên cung kính, bắt đầu nghiêm túc chú ý.
Không lâu sau đã đến nhà của Triệu nhị đại gia.
“Nước ở bên kia không sạch sẽ, lại đây, mỗi người uống một gáo nước cho đỡ khát, tiện đường hái một ít trái cây rồi lên đường, trong vòng phạm vi hơn mười dặm ở quanh nơi này cũng không tìm được một chỗ khác để nghỉ chân và xin ăn đâu.”
Triệu nhị đại gia mở thùng nước, dùng gáo gỗ múc một gáo nước đưa cho Long Tử Hiên.
Long Tử Hiên nhận lấy theo bản năng, thế nhưng, khi hắn cầm cái gáo nước, cả người đều cảm thấy giật mình.
Rõ ràng hắn cảm giác được, trong tay… Không phải là một cái gáo nước nữa, mà đó chính là một khúc xương rồng, một con rồng đang bay lượn ở trên mây mù.
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên trên cái gáo nước cũng khắc một con rồng.
Lại là một bảo vật siêu việt chuẩn tiên khí.
Cái này… Dùng để uống nước?
Hắn làm sao có thể không sợ hãi, nước này, cũng không thể nào nuốt trôi được.
Mà ở bên cạnh của hắn, lúc này Lục Nhượng cũng cảm thấy ngây ngốc, có điều, hắn cũng không phải bởi vì cái gáo nước này mà bởi vì hắn nhìn thấy được hai cái cây ở bên trong sân vườn của Triệu nhị đại gia.
Một cây táo ta, một cây khác cũng là cây táo ta.
Quả táo đỏ mọng ở trên cây, từng quả từng quả đều có màu đỏ như lửa, giống như mã não trong suốt, tươi mọng ướt át, linh khí mạnh mẽ như muốn nổ tung ra, sử dụng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
“Linh dược cực phẩm… Không, siêu phẩm, linh dược siêu phẩm? Hơn nữa vẫn còn đang phát triển.”
Hắn lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy cảm giác không thể tin tưởng được.
Với tư cách tông môn Chuẩn Thánh, phẩm cấp linh dược mạnh nhất của Thần Kiếm Tông chính là siêu phẩm.
Đó chính là một gốc cây hoa lan, ở trong tông môn cũng vô cùng quý giá, có Chí Tôn bảo vệ, hắn cũng chỉ có thể liếc mắt nhìn từ phía xa mà thôi.
Thế nhưng, hai cây táo ta này, chỉ tùy tiện một gốc thôi cũng cảm thấy chói mắt hơn so với cây lan của tông môn, càng sặc sỡ chói lóa.
Phẩm cấp cao hơn.
Không thể tưởng tượng được!
Triệu nhị đại gia nhìn thấy hai người đều ngây ngẩn, có chút buồn bực, nói: “Tại sao đều ngây người rồi?”
Lúc này Long Tử Hiên cũng nhịn không được nữa, quỳ bịch xuống dưới mặt đất, hắn đang cầm gáo nước, gương mặt thành kính nói: “Tiền bối, xin hãy thu nhận ta làm đồ đệ.”
Hắn đã khẳng định, chắc chắn vị tiền bối này chính là vị cao nhân tuyệt thế ở trong truyền thuyết, một vị tồn tại khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, hắn liên tục nhìn thấy hai loại bảo vật đều có liên quan đến rồng, rõ ràng đây chính là duyên phận.
Đây chính là tiên duyên thuộc về mình, nhất định phải nắm chặt.
Mà giờ phút này, lại một tiếng bịch nữa vang lên, chỉ thấy Lục Nhượng cũng quỳ ở trên mặt đất, kích động nói: “Tiền bối, xin ngài cũng thu ta làm đồ đệ.”
Hai cây táo ta kia đã hoàn toàn chinh phục được hắn.
Cả đời này của hắn yêu thích nhất chính là các loại linh dược, thời gian thu hoạch linh dược, hắn có thể cảm nhận được thỏa mãn tuyệt vời của sự sống.
Mà bây giờ, nếu như có thể để cho hắn đi chăm sóc hai cây linh dược không thể nào tưởng tượng nổi này, hắn tình nguyện cố gắng.
Thế nhưng, Triệu nhị đại gia thấy thế cũng giật mình.
Ngơ ngẩn ở trong một cái chớp mắt, ông ấy liền khôi phục tinh thần lại, cười nói: “Ta đã nghĩ vì sao các ngươi lại đến sơn thôn của chúng ta, thì ra là để bái sư.”
“Xem như các ngươi đã đến đúng chỗ rồi.”
Nghe vậy, Lục Nhượng và Long Tử Hiên lại càng kích động hơn, có nghĩa là vị tiền bối này đã đồng ý thu nhận hai người bọn hắn làm đồ đệ hay sao?
Nhưng sau đó Triệu nhị đại gia lại nói tiếp: “Có điều, các ngươi đã tìm nhầm người để bái sư rồi, người muốn thu học trò cũng không phải là ta.”
Nghe vậy, Long Tử Hiên ngạc nhiên nói: “Tiền bối… Không phải ngài?”
Triệu nhị đại gia gật đầu nói: “Ta làm gì có bản lĩnh để thu đồ đệ chứ… Người muốn thu học trò chính là Tiểu Lý.”
Tiểu Lý!
Nghe vậy, Long Tử Hiên và Lục Nhượng đều cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Bây giờ không ngờ vị tiền bối thần bí khó lường này lại không phải là vị cao nhân tuyệt thế ở trong truyền thuyết kia?
Mà là… Người kia?
Tiểu Lý?
Hơn nữa, trong lời nói của vị tiền bối này còn mang theo sự tôn kính đối với vị Tiểu Lý kia.