Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 121: Triệu nhị đại gia? Cao nhân? (1)

Chương 121: Triệu nhị đại gia? Cao nhân? (1)


Long Tử Hiên mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi.”
Bọn họ lập tức đi tiếp.
Không bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy dãy núi Thương Ly bị sụp đổ từ lâu.
“Ồ… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở trong dãy núi Thương Ly này? Nghe nói đây chính là một nơi cấm địa, nhưng bây giờ xem ra đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát rồi…”
Núi non sụp đổ, toàn bộ vùng đất đều vô cùng hỗn loạn.
Giống như đã gặp phải một tai nạn kinh khủng vậy.
“Đi, đi về phía trước xem xét một chút.”
Long Tử Hiên dẫn đầu bước đi.
Đã đến được nơi này rồi thì không còn lý do để lùi bước nữa.
Bọn họ tiếp tục đi sâu vào bên trong, không bao lâu, Lục Nhượng cũng giật mình chỉ về phía trước, nói: “Long huynh, ngươi nhìn một chút, nơi đó có cái gì?”
Long Tử Hiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở phía trước lại xuất hiện một cái sơn thôn.
Ở trong dãy núi bị sụp đổ hoàn toàn, vậy mà sơn thôn kia vẫn yên bình tĩnh lặng như nước, không hề bị ảnh hưởng một chút nào cả, hoàn hảo không hề có một chút tổn hại.
Giống như một nơi Niết Bàn.
Ở giữa một đống đổ nát thực sự khiến cho người khác vô cùng chú ý đến.
“Đây… Đây là Thánh Địa hay sao?”
Long Tử Hiên sợ hãi mở miệng nói.
Đoàn người đều cảm giác vô cùng ngoài ý muốn nhìn về phía sơn thôn ở phía trước.
Mặc dù nhìn thoáng qua rõ ràng cũng không có gì khác so với những sơn thôn bình thường, nhưng đối với bối cảnh ở phía bên sau thì lại có vẻ hết sức phi phàm.
Rốt cuộc đó là sơn thôn gì mà lại có khả năng tồn tại hoàn hảo không chút hư hại nào sau khi toàn bộ dãy núi Thương Ly đã bị sụp đổ ở trong tai nạn?
Chuyện này có ý nghĩa vô cùng phi phàm.
“Chắc chắn nơi đây rất phi phàm. Có thể duy trì được sự hoàn hảo sau trong đại kiếp, tất nhiên ở trong đó phải có một sự tồn tại nào đó.”
Trong mắt của Long Tử Hiên lập tức lộ ra một vẻ khao khát.
Lẽ nào, trời xanh không tuyệt đường sống của nhóm người bọn họ, ở chỗ này lại có thể thực sự có một phúc duyên nào đó đang chờ đợi bọn họ hay sao?
Hắn liền muốn đứng dậy.
“Chờ đã!”
Lục Nhượng cũng ngăn cản hắn lại, nói: “Ngươi điên rồi?”
Long Tử Hiên nói: “Làm sao vậy?”
Lục Nhượng chỉ về phía sơn thôn kia nói: “Chúng ta hoàn toàn không biết sơn thôn này nông sâu như thế nào, sao có thể liều lĩnh đi vào được? Đừng quên, dãy núi Thương Ly chính là một vùng cấm địa.”
“Mà ngay cả cấm địa cũng đã bị hủy rồi thế nhưng ở đây vẫn hoàn hảo không hề hư hại một chút nào, điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa nơi này chính là cấm địa ở bên trong cấm địa, ngươi có hiểu hay không?”
Trên mặt của hắn mang theo sự lo lắng.
Vừa nhìn đã biết nơi đây cũng không phải là một địa phương tốt lành gì cả.
Nói không chừng nơi đây chính là một cái bẫy lớn.
Sức tưởng tượng của hắn đã được phát huy đến mức cực hạn.
Nhưng Long Tử Hiên cũng chỉ lắc đầu, trong mắt vô cùng kiên định, trên mặt hơi có chút tái nhợt, tràn đầy vẻ quyết chí không lùi.
“Lục huynh, ngươi nói có đạo lý, chúng ta tạm biệt ở đây.”
“Ngươi có rất nhiều sự lựa chọn, có thể không đi vào, thế nhưng ta đã không còn sự lựa chọn rồi.”
“Không hề dối gạt ngươi, mặc dù ta chính là hoàng tử Hoàng Triều, thế nhưng cũng không khác gì một phế nhân cả, so với việc sống ở trên cuộc đời này mà bị người khác khinh bỉ, chế nhạo, chèn ép thì ta thà liều mạng đánh cược một lần còn hơn.”
“Ngay cả khi đó là một con đường chết, ta cũng không sợ phải chôn xương ở trong đó.”
Hắn nhìn về phía Lục Nhượng mỉm cười, nói: “Nếu như thật sự có cơ duyên gì, đến lúc đó ta cũng sẽ nói cho Lục huynh.”
Nói xong, hắn không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía sơn thôn kia.
Thấy hắn đi về phía sơn thôn kia, bốn người thị vệ cũng liếc mắt nhìn nhau.
“Hoàng Hậu sai chúng ta đi theo hắn, thế nhưng cũng không có kêu chúng ta cùng nhau chịu chết với hắn.”
Một người thị vệ ở trong đó nhỏ giọng mở miệng.
“Đúng vậy, nơi đây kỳ lạ khó lường, dãy núi Thương Ly lại tràn đầy nguy hiểm, chúng ta không thể liều lĩnh đi vào bên trong, đã đến nơi này rồi thì chúng ta có thể đi trở về phục mệnh rồi.”
“Đi chịu chết cùng với hắn cũng không có lợi gì cả.”
Nói xong, bốn tên thị vệ trực tiếp xoay người rời khỏi, không hề quan tâm đến Long Tử Hiên một chút nào cả.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lục Nhượng cũng cảm thấy giật mình. DCM, tốt xấu gì Long Tử Hiên cũng là một hoàng tử, tại sao sống còn không bằng cả một tên ăn mày vậy?
Hắn bỗng nhiên hiểu vì sao Long Tử Hiên lại phải liều mạng đi vào bên trong rồi.
Còn không bằng đã chết đâu.
“Mẹ nó… Ta thực sự không muốn đi chịu chết đâu.”
“Long Tử Hiên, ngươi con mẹ nó nợ ta một cái mạng.”
Lục Nhượng cắn răng vọt tới.
Hắn chạy nhanh, không lâu sau, rốt cuộc cũng chạy tới bên cạnh của Long Tử Hiên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất