Chương 127: Trồng trọt? Nuôi cá? (2)
“Vừa nãy đã nghe hai người các ngươi nói, Lục Nhượng, ngươi muốn học kỹ thuật trồng trọt có đúng hay không?”
Lúc này Lý Phàm hỏi.
Lục Nhượng gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Đúng vậy, tiền bối… Không, sư phụ, ta chỉ muốn học tập kỹ thuật trồng trọt, đây là điều mà cả đời ta đều theo đuổi.”
Cả đời theo đuổi trở thành một người nông dân trồng trọt, không thể không nói, chí hướng này… Lý Phàm cũng không nhịn nổi than thở.
Có điều, hắn cũng không thể đả kích một đứa nhỏ, dù sao, nếu như đối phương muốn học một thứ gì đó cao siêu thì bản thân hắn cũng không thể nào có thể dạy dỗ được.
“Tốt, đã nhu vậy, sư phụ sẽ dạy ngươi kỹ thuật trồng trọt.”
Lý Phàm đồng ý nói.
Cho dù như thế nào cũng có một người đồ đệ rồi, hơn nữa, bây giờ bên ngoài đang là thời buổi loạn lạc như thế, trồng trọt ở bên trong sơn thôn này cũng là một niềm hạnh phúc, cũng không tính là thiệt thòi cho Lục Nhượng.
Lục Nhượng lập tức cảm thấy mừng rỡ như điên.
“Cảm tạ, cảm tạ sư phụ, cảm tạ sư phụ.”
Lục Nhượng thực sự vui vẻ đến mức sắp nhảy lên rồi.
Mẹ nó, rốt cuộc cũng đã được rồi, đã được rồi.
Giờ phút này, nếu như các trưởng lão của tông môn ở đây, hắn thực sự muốn cảm tạ đối phương.
Lý Phàm mỉm cười nhìn về phía Long Tử Hiên nói: “Tử Hiên, còn ngươi?”
Long Tử Hiên hít sâu một hơi nói: “Sư phụ, ta muốn đi đến hồ nước kia.”
Hắn chỉ vào hồ nước ở bên trong sân nhỏ.
Lý Phàm lập tức hiểu ra, cười nói: “Xem ra ngươi đang muốn học tập kỹ thuật nuôi cá, tốt, vi sư sẽ dạy ngươi.”
Một người giúp mình trồng trọt, một người giúp mình nuôi cá.
Cũng không tệ lắm.
Nghe vậy, Long Tử Hiên đứng dậy trịnh trọng thi lễ với Lý Phàm một cái, nói: “Cảm tạ sự phụ, đệ tử nhất định sẽ cố gắng học tập.”
“Tốt, hai người các ngươi đi theo ta, ta sẽ lần lượt dạy cho các ngươi kỹ thuật trồng trọt và kỹ thuật nuôi cá.”
Lý Phàm đứng dậy.
Hai người đi theo sát ở phía sau của hắn.
“Nam Phong, lấy cái cuốc của vi sư ra đây.”
Lý Phàm mở miệng.
Nam Phong khéo léo mang một cái cuốc đến, thấy cái cuốc kia, hai mắt của Long Tử Hiên và Lục Nhượng đều phát sáng.
Cán gỗ màu đỏ thẫm, phần cuốc sắt đen bóng như nước, kết hợp với nhau, dường như đã ngưng tụ tạo thành đại đạo. Sau khi nhìn chăm chú thì lại khiến cho bọn họ cảm nhận một sự áp bách vô cùng.
“Vượt xa khỏi chuẩn tiên khí.”
Long Tử Hiên cũng giật mình, phẩm cấp của cái thanh cuốc này còn cao hơn tất cả các loại đồ vật mà bọn họ nhìn thấy dọc trên đường đi ở trong sơn thôn.
“Đi, đi đến vườn rau, vi sư sẽ dạy dỗ Lục Nhượng trồng trọt trước.”
Lý Phàm nâng cái cuốc lên, đi về phía vườn rau.
Nghe nói Lý Phàm muốn tự mình cuốc, Tử Lăng và Nam Phong cũng nhịn không được mà đi theo, các nàng đi theo Lý Phàm học tập về nghệ thuật tao nhã, thế nhưng cũng rất tò mò không biết sư phụ trồng trọt như thế nào.
Khi đến bên cạnh vườn rau, Long Tử Hiên và Lục Nhượng lại trợn tròn mắt một lần nữa.
Sư phụ gọi nơi này là… Vườn rau?
Sau khi nhìn thấy được vườn rau ở trước mặt, Long Tử Hiên và Lục Nhượng đều giật mình, ngơ ngác không nói nên lời.
Chỉ thấy ở bên trong vườn rau có trồng đủ các thể loại rau dưa, có cải trắng, cà chua, các loại dưa leo…
Thế nhưng, đó căn bản không phải là rau dưa bình thường.
Một gốc cây cải trắng, cả cây tỏa ra ánh sáng lung linh, hơi thở đại đạo tùy ý chuyển động, dường như ở trên mỗi một cái lá nhỏ đều giống như là một cái thế giới rộng lớn bao la vậy.
Một gốc cây cà chua, trái cây kết thành từng chùm, mỗi một trái đều giống như một ngôi sao màu đỏ thẫm, ẩn chứa lực lượng kinh khủng, khiến có người khác có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Một chùm đậu đũa, mỗi một hạt đậu đều giống như một loại vũ khí thần bí nào đó, mang theo khí tức vô cùng sắc bén, khẽ lay động trong gió, dường như có thể cắt toàn bộ thế giới vậy.
…
“Trời ơi… Đây, rốt cuộc đây là nơi nào? Rốt cuộc sư phụ là nhân vật nào?”
Long Tử Hiên lẩm bẩm.
Nếu như bất kỳ một gốc cây rau nào ở bên trong vườn rau này bị lưu lạc ra ngoại giới đều sẽ khiến cho toàn bộ Huyền Thiên Giới phải tranh giành lẫn nhau, sợ rằng cả thiên hạ sẽ đại loạn.
“Ta muốn chết, để cho ta chết đi.”
Hai mắt của Lục Nhượng nhìn thẳng về phía trước, trong mắt đều cực kỳ nóng rực.
Đây chính là hạnh phúc nhường nào cơ chứ?
Lại có thể cho hắn một cơ hội như vậy, đi chăm sóc nhiều thần vật như vậy.
Hắn đã không dám suy đoán phẩm cấp của mấy thứ này nữa rồi.
Không có cách nào tưởng tượng nổi.
“Hì hì, thế nào? Vườn rau này của sư phụ cũng không tồi chứ? Chăm chỉ làm việc, buổi tối các ngươi có thể ăn những loại rau dưa này.”
Lúc này, Tử Lăng nghịch ngợm mở miệng cười.
Nàng còn nhớ rõ vẻ mặt của nàng và Nam Phong khi lần đầu tiên nhìn thấy vườn rau này.