Chương 128: Trồng thánh dược, nuôi Chân Long.
Thực sự cũng đã sợ hãi đến ngây người.
Thế nhưng sau này các nàng cũng dần dần quen thuộc, dù sao, mỗi này đều ăn những loại rau dưa này… Các nàng cũng đã chết lặng, thực sự chết lặng.
Nghe vậy, Long Tử Hiên và Lục Nhượng càng cảm thấy không dám tin tưởng: “Sư tỷ, ngươi nói, ngươi nói buổi tối chúng ta có thể ăn những thứ này hay sao?”
Hai người thực sự đã sợ đến ngây người.
“Đúng vậy, tùy tiện ăn, muốn ăn gì thì ăn nấy.”
Tử Lăng cười, bỗng nhiên tiến lên, hái mấy quả cà chua nói: “Sư phụ, buổi tối chúng ta ăn trứng tráng cà chua được không?”
Lý Phàm mỉm cười nói: “Được, ngươi cũng nên học tập tài nghệ nấu nướng cùng Nam Phong sư tỷ đi.”
“Tuân mệnh sư phụ. Ta phải đi đến phòng bếp đây.”
Tử Lăng lanh lợi rời đi.
Long Tử Hiên và Lục Nhượng trực tiếp cảm thấy sững sờ tại chỗ, đây là đùa hay thật vậy?
Nam Phong cũng mỉm cười nói: “Hai vị sư đệ không cần phải ngạc nhiên, sư tôn không có gì là không biết cả, những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ bình thường mà thôi.”
Nghe vậy, hai người đều hít sâu, liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều tràn đầy mong chờ.
Mong chờ cơm tối.
Thánh dược là thức ăn… Nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Được rồi, Lục Nhượng, ngươi muốn học tập kỹ thuật trồng trọt, bước đầu tiên chính là phải học được cách xới đất.”
“Đừng tưởng rằng xới đất rất đơn giản, người bình thường cũng có thể làm được, thế nhưng muốn xới đất đến độ phù hợp thì cũng cần phải luyện tập không ngừng nghỉ.”
Nói xong, Lý Phàm nắm chặt cái cuốc, bỗng nhiên giơ lên, sau đó hạ xuống, lún vào trong đất.
Ba người đang vây xem đều hoàn toàn biến sắc.
Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt khi Lý Phàm giơ cuốc lên, trời đất gần như sắp sụp đổ rồi, ngân hà cũng phải run rẩy.
Thế nhưng, trong nháy mắt khi cái cuốc rơi xuống, nặng mà lại giống như rất nhẹ nhàng, cái cuốc mang theo lực lượng vô tận, lún sâu vào bên trong bùn đất, không ngờ lại không hề làm bị thương một gốc cây rau đang phát triển nào.
“Học được cách xới đất cày ruộng chính là bước đầu tiên của kỹ thuật trồng trọt, nhưng cũng chính là một bước căn bản nhất, tất cả thực vật đều không thể rời khỏi đất được, ngươi có thể biến một mảnh đất thành hình dạng như thế nào thì sẽ quyết định đến cấp bậc của các loại cây trồng.”
“Ngoài việc xới dất canh tác thì còn có bón phân, tưới nước, quản lý chăm sóc, tất cả đều rất quan trọng, thoạt nhìn thì có vẻ rất đơn giản thế nhưng ở bên trong đó cũng ẩn chứa đạo lý.”
Lý Phàm nói xong, Lục Nhượng rơi vào trong trầm tư.
Đối với hắn, những lời nói của Lý Phàm không khác gì âm thanh của đại đạo, đã phá vỡ tất cả bóng tối, chỉ cho hắn một thế giới rộng lớn chưa từng thấy trước đây.
Một cuốc mà Lý Phàm vừa mới vung lên đã in sâu vào trong tâm trí của hắn, vận chuyển không ngừng.
“Một cái cuốc này của sư phụ khiến cho đệ tử đã mở ra được một cái đại đạo vô thượng.”
Lục Nhượng thi lễ thật sâu rồi nói: “Đệ tử đã hiểu rõ, nhất định đệ tử sẽ cố gắng học tập, tranh thủ thời gian, sớm ngày chân chính bước trên con đường đạo trồng trọt và chăn nuôi.”
Lý Phàm gật đầu nói: “Được rồi, giao cho ngươi, như vậy thì sau này sẽ giao cái cuốc này cho ngươi.”
Nói xong hắn đưa cái cuốc cho Lục Nhượng.
Lục Nhượng thấy thế lại càng cảm thấy run rẩy.
Cái cuốc này chắc chắn đã siêu việt tiên khí rồi.
Không ngờ hắn lại có thể sử dụng một bảo vật như thế này để trồng trọt?
Hạnh phúc gần như sắp ngất đi rồi.
Nam Phong thấy vậy cũng mỉm cười, nàng hiểu Lục Nhượng đã có được một đại cơ duyên rồi.
Trong mắt của Long Tử Hiên lại càng mong đợi hơn.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi đến bên cạnh hồ nước kia.”
Lý Phàm nhìn về phía Long Tử Hiên, lập tức bước đi về phía hồ nước.
Long Tử Hiên theo sát ở phía sau, Nam Phong cũng bước đi theo, mà ngay cả Lục Nhượng cũng cảm thấy vô cùng tò mò, muốn biết sư phụ sẽ truyền dạy cho Long Tử Hiên đại đạo nào cho nên cũng đi cùng theo.
Đi đến bên cạnh hồ nước.
Chỉ mới đến gần mà thôi, Long Tử Hiên cũng cảm giác Long Hồn sứt mẻ ở bên trong cơ thể của mình đang múa may nhảy nhót, đang thức tỉnh.
Trong lòng của hắn càng cảm thấy chờ mong.
“Trong hồ nước này, vi sư có nuôi mấy con cá chép, nuôi cá chép cũng là một kỹ thuật đòi hỏi sự tinh tế, cũng có thể tu thân dưỡng tính, nếu như học được quan sát cá chép thì cũng có thể thu được một niềm vui trong cuộc sống.”
Lý Phàm cầm lấy một bát mồi, nói: “Nuôi cá, thực ra học được cách cho cá ăn là được rồi.”
Nói xong, hắn tiện tay bốc một nắm lên, ném xuống hồ nước.
Mấy chục con kim ngư ở bên trong hồ nước nhanh chóng bơi về phía mồi ăn.
Trong nháy mắt, mấy người đều cảm thấy hoảng hốt.
Ở trong mắt bọn họ nhìn thấy rõ ràng, hồ nước kia đã biến thành một đại dương mênh mông vô tận không nhìn thấy bờ.