Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 141: Kéo bè kéo lũ đánh nhau. (2)

Chương 141: Kéo bè kéo lũ đánh nhau. (2)


Long Tử Hiên và Lục Nhượng cũng đồng thời ăn.
Tu vi của Lục Nhượng trực tiếp đột phá một cách nhanh chóng từ Động Hư Cảnh lên đến Đại Thừa Cảnh tầng tám.
Còn Long Tử Hiên đã bước vào cảnh giới Tôn Giả…
Hai người đều hoảng hốt, thầm nghĩ tất cả mọi chuyện lúc này thật sự không chân thật.
Trong mắt của Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng cũng tràn đầy mong chờ, nhanh chóng cắn một miếng.
Tu vi của các nàng đồng thời tăng vọt.
Hai người cũng đã bước vào Đại Thừa Cảnh từ trước, bây giờ đồng thời bước vào cảnh giới Tôn Giả, khoảng cách đến cảnh giới Chí Tôn cũng không còn xa nữa.
“Có Lý tiền bối ở đây, phúc duyên mà tất cả mọi người đều phải khóc lóc cầu xin cũng chỉ tùy ý như thế mà thôi…”
Ngay cả khi nhận được rất nhiều ban ân, ánh mắt của Hỏa Linh Nhi vẫn phức tạp như trước.
“Lý tiền bối là người tốt nhất ở trên đời.”
Ánh mắt của Mộ Thiên Ngưng thì sáng bừng trong suốt, hết sức sùng bái Lý Phàm.
Lý Phàm cũng không quan tâm đến mấy người, sau khi Tiểu Bạch ăn xong lại quấn quít lấy hắn, để hắn giúp đỡ xoa bụng nhỏ.
“Ngươi cũng quá ham ăn rồi, mỗi lần đều ăn no như thế…”
Lý Phàm mỉm cười, xoa cái bụng cho Bạch Tiểu Tình.
Trong mắt của mọi người đều tràn đầy sự ao ước.
“Đây chính là thú cưng hạnh phúc nhất trên đời sao? Để cho một vị nhân vật kinh khủng tuyệt luân như Lý Phàm xoa bụng cho nàng, hỗ trợ tiêu hóa…”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Thiên Ngưng tràn đầy ao ước.
“Con mèo này… Không, con Bạch Hổ này có phúc duyên thâm hậu khó có thể tưởng tượng được, Lý tiền bối xoa bóp như vậy, nó cũng không cần phải tốn công sức đi luyện hóa tiên linh khí ở bên trong quả bàn đào nữa rồi...”
Hỏa Linh Nhi thì cảm thán, nếu như có thể thì nàng cũng muốn trở thành con mèo này… Thực sự người không bằng mèo mà.
Bạch Tiểu Tình quấn lấy Lý Phàm, để hắn xoa xoa cái bụng nhỏ của nàng, sau đó mới chạy sang một bên chơi đùa.
“Được rồi, các ngươi có chuyện gì sao?”
Sau khi ăn xong, lúc này Lý Phàm mới hỏi.
Nghe vậy, Mộ Thiên Ngưng liền nói ngay: “Tiền bối, trước đây… Ta khuyên hai vị tiền bối Nguyên Dương và Linh Siêu tiếp nhận những người tị nạn ở các khu vực khác đến Nam Vực, nhưng bây giờ bọn họ lại cắn ngược một cái, muốn cướp giật tài nguyên của Nam Vực.”
Trong đôi mắt của nàng lộ ra sự tự trách sâu sắc, nói: “Đều do Thiên Ngưng nhất thời hồ đồ…”
Lý Phàm cũng lắc đầu, nói: “Ngươi không có sai.”
“Sai chính là lòng người tham lam mà thôi.”
“Không nên tự trách mình bởi vì sự lương thiện, đó chính là ánh sáng quý giá nhất của sinh mệnh.”
Đó chính là ánh sáng quý giá nhất của sinh mệnh.
Nghe thấy Lý tiền bối nói như thế, trong lòng của Mộ Thiên Ngưng cũng bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Tiền bối, để quyết định sự phân chia tài nguyên ở Nam Vực, những người đó đưa ra yêu cầu muốn tổ chức một trận đấu võ giữa những người trẻ tuổi…”
Hỏa Linh Nhi cũng mở miệng nói: “Không biết tiền bối có gì phân phó không?”
Người trẻ tuổi đấu võ?
Ngược lại Lý Phàm cảm thấy ngoài ý muốn, nếu như người trẻ tuổi đấu võ, nói như vậy, đó có phải là thỏa thuận giữa hai bên hay không?
Thỏa thuận cũng không nên dựa vào những tiểu tử trẻ tuổi này chứ.
Có điều, hắn cảm thấy có chút đau đầu, đây chính là chuyện kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, bản thân hắn thì có thể giúp đỡ được cái gì…
“Bọn họ thực sự quá đáng mà.”
Lúc này, Lục Nhượng cũng tức giận mở miệng nói: “Tại sao những người này lại có thể vong ân phụ nghĩa như vậy?”
Ngay cả hắn đến đây cùng với bốn khu vực kia cũng cảm thấy không thể nào nhìn được.
Long Tử Hiên cũng gật đầu nói: “Lấy oán trả ơn, đáng xấu hổ.”
Thấy hai người lên tiếng, Lý Phàm bỗng nhiên nhìn về phía bọn họ.
Kéo bè kéo lũ đánh nhau?
Chuyện này cũng tốt, không phải bây giờ hắn đã có hai tên đệ tử sao?
“Khụ khụ, hai người các ngươi có kinh nghiệm đánh nhau hay không?”
Nghe vậy tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Lý tiền bối… Muốn phái đệ tử của mình ra hay sao?
Trong nháy mắt Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng đều tràn đầy mong chờ.
Nếu như đệ tử của Lý tiền bối ra tay thì còn có gì đáng lo lắng nữa?
Lục Nhượng và Long Tử Hiên thì lại ngơ ngác một chút.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
“Sư tôn, nhất định chúng ta sẽ đánh thắng trận này.”
Lục Nhượng trực tiếp đứng dậy, mở miệng đồng ý.
Long Tử Hiên cũng gật đầu, đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà sư phụ giao cho hai người, nhất định không thể để cho sư phụ mất mặt được, vì vậy nói: “Đệ tử tình nguyện đi.”
Lục Nhượng và Long Tử Hiên đều lập tức đồng ý.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, trong mắt mơ hồ còn cảm thấy hơi kích động và chờ mong.
Lý Phàm thấy thế cũng gật đầu nói: “Tốt, đã như vậy, các ngươi đi cùng với mấy người Thiên Ngưng đi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất