Chương 142: Vũ khí tiện tay. (1)
“Tuân mệnh.”
Lúc này hai người mở miệng.
“Ồ… Nếu muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, nếu như không có vũ khí thì cũng không thích hợp lắm, các ngươi cũng phải tìm một cái vũ khí tiện tay mới đúng…”
Lý Phàm suy nghĩ nói: “Thực ra ta cũng có một vài cái vũ khí sắc bén, nhưng nếu giao cho các ngươi thì chỉ sợ lại tạo thành sát nghiệt… Như vậy đi, hai người các ngươi nhìn xem ở bên trong căn nhà nhỏ này có vũ khí nào tiện tay các ngươi không?”
Hắn hỏi.
Trước đây hệ thống đã từng thưởng cho hắn mấy thanh đao kiếm, cùng với một vài vũ khí như trường thương, nhưng những thứ kia đều rất sắc bén.
Lý Phàm vẫn có chút kinh nghiệm kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, nếu như giấu vũ khí sắc bén ở trong người thì rất dễ tạo thành thương vong, như vậy phải trả giá quá lớn.
Nhưng nghe xong những lời nói của Lý Phàm, mấy người lập tức hiểu rõ.
“Cái mà Lý tiền bối gọi là mấy cái vũ khí sắc bén… Chỉ sợ chính là vũ khí diệt thế, căn bản một thế giới này không chịu đựng nổi, cho nên không thể sử dụng đơn giản được.”
Vẻ mặt Hỏa Linh Nhi giống như đã hiểu rõ ràng.
Long Tử Hiên và Lục Nhượng thì đứng dậy nói: “Tuân mệnh, chúng ta sẽ đi tìm.”
Ánh mắt của bọn họ lập tức quét qua sân nhỏ.
Sau khi trải qua mấy ngày nay, bọn họ đã hiểu, khắp nơi ở trong căn nhà nhỏ này đều là những đồ vật kinh khủng, chỉ tùy tiện lấy một cái cũng có thể khiến cho mọi người cảm thấy kinh sợ.
Ví dụ như cái cuốc mà Lục Nhượng sử dụng, hắn biết chắc chắn nó đã siêu việt Tiên khí, không có cách nào tưởng tượng được phẩm cấp. Hắn đã đạt được đến cảnh giới Đại Thừa Cảnh nhưng cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể nhấc lên được, vẫn còn chưa có thể tạo thành dao động của cái cuốc được.
Ví dụ như cái bát Long Tử Hiên sử dụng để đựng mồi ăn, Long Tử Hiên cũng hiểu rõ nó vô cùng kinh khủng, hắn nghi ngờ cái bát kia có thể trấn áp được cả Chân Long!
“Ở bên trong căn nhà nhỏ này có vô cùng nhiều bảo vật, thế nhưng dựa vào tu vi bây giờ của chúng ta thì chỉ có thể sử dụng một số ít đồ vật mà thôi… Cho nên sư phụ mới kêu chúng ta lượng sức mà lựa chọn những đồ vật mình có thể sử dụng được.”
Long Tử Hiên truyền âm nói với Lục Nhượng.
Lục Nhượng gật đầu, cảm thấy có chút đau đầu: “Những đồ vật kia của sư phụ đều quá siêu phàm, chỉ một vật tùy tiện thôi, chúng ta cũng không có cách nào sử dụng được…”
Long Tử Hiên quét mắt nhìn ở bên trong tiểu viện, đột nhiên hắn nhớ ra một cái gì đó, nói: “Ta nhớ ra rồi.”
Lúc này hắn đi nhanh vào trong bếp.
Sau đó hắn cầm lấy một cái gậy xám xịt đầy bụi.
Gậy nhóm lửa!
“Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ đến.”
Lục Nhượng vỗ đầu một cái.
Gậy nhóm lửa này cũng là một đồ vật siêu việt tiên khí, nhưng có lẽ bởi vì những ngày bình thường cũng thỉnh thoảng cần mấy tên đồ đệ nhóm lửa, cho nên bọn họ cũng có thể miễn cưỡng sử dụng được.
“Ta đưa cho ngươi một cái đồ vật.”
Long Tử Hiên mỉm cười, lấy ra một chiếc đũa.
Một chiếc đũa gỗ!
“Tốt, tốt, tốt.”
Lục Nhượng luôn miệng khen hay, cầm lấy chiếc đũa, vô cùng mừng rỡ.
Tu vi của hắn thấp nhất, ngày bình thường việc sử dụng hai chiếc đũa để ăn cơm cũng đã là một chuyện vô cùng khó khăn, bởi vì chiếc đũa này cũng là bảo vật hiếm có.
Hắn cũng có thể miễn cưỡng sử dụng một chiếc đũa gỗ.
“Sư phụ, hai người chúng ta đã chọn xong vũ khí rồi.”
Long Tử Hiên bẩm báo với Lý Phàm.
Nhìn vũ khí mà hai tên đồ đệ đã chọn, trong nháy mắt Lý Phàm cũng cảm thấy nghi ngờ bản thân rồi…
Chỉ sợ hai tên này không phải là hai tên ngốc chứ?
Chính hắn không cho bọn hắn vũ khí sắc bén cũng là bởi vì hắn sợ bị thương mạng người, nói không chừng cuối cùng còn bị bắt xuống nhà lao, thế nhưng hai tên này, một đứa thì chọn gậy nhóm lửa, một đứa thì chọn chiếc đũa?
Đây là dáng vẻ kéo bè kéo lũ đi đánh nhau hay sao…
Đây là đi tặng đầu người thì có.
Hắn không còn gì để nói nữa rồi.
Mà thôi mà thôi, xem ra hai người này thật sự không có kinh nghiệm đánh nhau chút nào, chỉ có thể đi tặng đầu người.
“Mà thôi, vi sư cũng không còn gì để nói, lúc các ngươi đi đánh nhau thì cách xa xa một chút, đừng để bản thân bị thương.”
Lý Phàm chỉ có thể dặn dò một câu như thế mà thôi, mong rằng hai đồ đệ này đừng ngu như heo mà xông lên đầu tiên.
Hai người gật đầu như gà mổ thóc, sư phụ thật là quan tâm mà, biết rõ hai người bọn họ còn chưa đủ sức để sử dụng vũ khí kinh khủng bậc này cho nên mới cố ý dặn dò…
Mộ Thiên Ngưng vui vẻ mở miệng nói.
“Chúng ta đi thôi.”
Lý Phàm gật đầu.
Ngay lập tức, Long Tử Hiên và Lục Nhượng đi theo nhóm người Hỏa Linh Nhi, cùng nhau rời đi.