Chương 145: Lục Nhượng xuất chiến.
“Nếu như mọi người đều đã đến, bây giờ có thể khai chiến được rồi?”
La Phù Thánh Chủ mở miệng.
“Khai chiến!”
Một tiếng hô to!
“Tiểu tăng Thanh Trần, tình nguyện thay mặt Tây Mạc, thỉnh giáo với các đồng đạo trong thiên hạ.”
Một người tăng nhân có khuôn mặt thanh tú nhảy xuống dưới võ đài.
Khí chất của hắn xuất trần, nhìn qua vô cùng phi phàm.
“Người đứng đầu Thánh Phật Cửu Tử của Tây Mạc? Có người nói người này có tư thế của tiên đạo, hơn nữa lại là một nhân vật bí ẩn của Không Minh Tự, hôm nay lại có thể xuất chiến!”
“Trận quyết đấu này sẽ quyết định sự phân phối tài nguyên của Nam Vực, các tông môn lớn đều phái ra người mạnh nhất.”
Mọi người đều mở miệng!
“Từ Hàng Thánh Trai Khổng Ngọc Khiết, xin thỉnh giáo thánh tăng.”
Một nữ tử áo trắng mang khăn che mặt thướt tha bay lên võ đài, trong tay cầm một thanh kiếm.
“Từ Hàng Thánh Trai Khổng Ngọc Khiết, một nữ tử giống nhu tiên nữ.”
“Nữ thần của ta, nếu người nào có thể rơi vào tay của nàng thì thật sự chính là phúc khí của mười đời người.”
Khổng Ngọc Khiết cũng dẫn đến một trận xôn xao.
“Mời.”
Thanh Trần chìa tay.
Trong nháy mắt, trường kiếm ở trong tay của Khổng Ngọc Khiết hóa thành kiếm quang chớp sáng.
Hai người lập tức hòa vào lẫn nhau!
Một người là tăng nhân thoát tục, một người là thánh nữ thánh khiết.
Hai người lập tức bạo phát ra chiến lực cảnh giới Động Hư Cảnh.
“Thật mạnh.”
“Không hổ danh là thiên kiêu tuyệt thế mà.”
“Ở tuổi này mà lại có thể đạt được đến chiến lực Động Hư Cảnh, tương lai có thể chứng nhận Chí Tôn, có thể dò xét được tiên đạo.”
Dẫn đến một trận hò hét.
Hai người người đến ta đi, thủ đoạn chiến đấu liên tiếp xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Tăng nhân Thanh Trần giống như một bức tượng phật trang nghiêm, còn Khổng Ngọc Khiết lại mang thần quang năm màu.
“Nữ thí chủ, ngươi thua.”
Nhưng cuối cùng, theo một câu nói của Thanh Trần, rốt cuộc kiếm ở trong tay của Khổng Ngọc Khiết cũng bị hắn đánh rơi.
“Đa tạ thủ hạ lưu tình.”
Sau khi nói xong, Khổng Ngọc Khiết xoay người rời đi, vẫn còn cảm thấy lưu luyến.
Mọi người ở phía dưới võ đài cũng hò hét ầm ĩ.
“Thật là một đám gà đang mổ lẫn nhau.”
Tào Nhất Kiếm cũng nói lớn: “Trương Độc Kiếm, đi kết thúc trận tỷ thí nhàm chán này đi.”
Phía sau của lão ta, Trương Độc Kiếm lập tức hóa thành một tia cầu vồng, trực tiếp bay xuống võ đài.
Hắn ta trực tiếp rút kiếm.
Một khí tức mạnh mẽ phát ra trong nháy mắt, khiến cho vô số người cảm thấy rùng mình trong lòng.
“Trời ơi, Đại Thừa Cảnh.”
“Đại Thừa Cảnh… Đại Thừa Cảnh tầng tám.”
“Điều này sao có thể?”
Trong lúc nhất thời, vô số người cảm thấy khiếp sợ biến sắc.
Đại Thừa Cảnh tầng tám.
Tu vi này có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Toàn trường đều trở nên im ắng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn.
“Thiên tài tuyệt thế… Đây mới thực sự là thiên tài tuyệt thế, trách không được Thần Kiếm Tông lại có khí thế như vậy…”
Từ Hàng Thánh Chủ bất đắc dĩ mở miệng, thở dài một hơi thật sâu.
“Từ cổ chí kim, cũng không có mấy người có tu vi như thế…”
Độc Cô Trầm Lục cũng lẩm bẩm.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Trương Độc Kiếm ngạo nghễ cười nhạt nói: “Tiểu hòa thượng, chính ngươi tự lăn xuống đi, hay là ta giúp ngươi lăn xuống phía dưới?”
Thanh Trần nghe vậy, sắc mặt khó coi!
Hắn khẽ cắn môi dưới, bỗng nhiên, hắn giơ tay bộc phát toàn bộ lực lượng.
Cuối cùng vẫn muốn đánh một trận.
Nhưng Trương Độc Kiếm cũng chỉ cười lạnh một tiếng, vung một kiếm qua.
Kiếm quang chém ra!
“Phốc!”
Thanh Trần phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra, đập ầm ầm lên trên khán đài, tăng y ở trên người cũng rách nát, máu thịt be bét.
“Thanh Trần.”
Trong chớp mắt, Không Minh Thánh Sư xuất hiện ở bên người của Thanh Trần, ôm lấy Thanh Trần, trong đôi mắt già nua run rẩy.
“Hắn… Đã bị phế.”
Không Minh Thánh Sư đau buồn mở miệng.
Trong nháy mắt, toàn trường đều ồ lên.
Một kiếm, chỉ là một kiếm, đã lập tức phế thiên chi kiêu tử Thanh Trần.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.
“Đây chính là sự nghiền ép giữa Đại Thừa Cảnh và Động Hư Cảnh.”
“Rãnh trời, không có cách nào đột phá được.”
“Không một ai có thể địch lại Trương Độc Kiếm.”
Mọi người cảm thán.
“Ha ha ha, cho hắn một mạng đã là do ta nhân từ rồi.”
Trương Độc Kiếm cười nhạt, tùy tiện đứng ở giữa sân nói: “Còn có ai không phục, muốn đánh một trận?”
Toàn trường im ắng.
Không người nào dám ứng chiến.
Tăng nhân Thanh Trần đã đại diện cho thực lực của nhân tài kiệt xuất cấp cao nhất rồi, nhung ở trước mặt Trương Độc Kiếm lại thực sự không thể chịu nổi một kích, ai còn dám đi chịu chết?
Độc Cô Gia, bên người của Độc Cô Trầm Lục có một thanh niên mặc áo trắng trầm mặc, nắm chặt trường kiếm ở trong tay muốn tiến lên, nhưng Độc Cô Trầm Lục lại đè thanh kiếm ở trong tay của hắn xuống, lắc đầu nói:
“Cảnh giới áp chế, không địch lại hắn.”