Chương 156: Cao nhân ẩn thế. (2)
Nghe thấy hắn ta nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều lập tức chấn động, nghĩ đến chuyện này, đồng thời khẩn trương lắng nghe câu trả lời của Linh Siêu và Nguyên Dương.
Trước đây các tông môn lớn đều nhận được tin tức nho nhỏ này, thế nhưng căn bản không ai thèm quan tâm, thậm chí còn có người cho rằng đó chính là âm mưu của Thánh Địa Thái Diễn và Thánh Địa Tử Dương, mục đích là sát hại các thiên tài của tông môn lớn.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người bỗng nhiên liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Nam Vực thật sự tồn tại một vị cao nhân cái thế!
Chẳng lẽ vị này chính là vị ẩn cư ở bên trong dãy núi Thương Ly trong tin tức nho nhỏ kia?
Nghe vậy, Nguyên Dương và Linh Siêu liếc nhìn nhau một cái, trong mắt của hai người đều lộ ra một ý cười phức tạp.
“Chúng ta có thể nói cho mọi người hai tin tức.”
Nguyên Dương mở miệng nói:
“Cái thứ nhất, Lục Nhượng vốn là đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Tông, bởi vì tu vi thấp, chỉ là Trúc Cơ, cho nên mới bị Thần Kiếm Tông phái đi thăm dò dãy núi Thương Ly.”
“Cái thứ hai, Long Tử Hiên công tử vốn là phế hoàng tử của Thánh Long Hoàng Triều, mọi người đều biết, trong một khoảng thời gian trước đây, Thánh Long Hoàng Triều cũng phái hắn đến dãy núi Thương Ly, để cho hắn tự sinh tự diệt…”
Nguyên Dương thong thả nói.
Tất cả mọi người đều lập tức hiểu ra.
“Thì ra vị cao nhân ẩn thế kia là sự thật…”
Đại chiến ở Thánh Địa Thái Diễn nhanh chóng hạ màn.
Thế nhưng ảnh hưởng mà trận chiến ấy còn lưu lại thực sự rất lớn.
Có thể tham gia trận chiến ấy cũng gần như đều là các tông môn lớn.
Tận mắt được nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ở trong trận chiến ấy khiến cho các tông môn lớn đều vô cùng rung động.
Lúc đến bọn họ đều ôm suy nghĩ muốn chia cắt Nam Vực, lúc đi bọn họ đều hoàn toàn dập tắt tâm tư này.
Đồng thời đều tập trung đến một chuyện khác!
Có một vị cao nhân tuyệt thế ẩn cư ở bên trong dãy núi Thương Ly!
Từ Hàng Thánh Trai.
“Ngọc Khiết, lập tức chuẩn bị, ta dẫn ngươi đi đến dãy núi Thương Ly.”
Vừa đến tông môn, Từ Hàng Thánh Chủ trực tiếp lên tiếng, vô cùng vội vàng.
“Hôm nay đã chứng minh được vị cao nhân tuyệt thế kia có tồn tại, đang ẩn cư ở bên trong dãy núi Thương Ly, không thể tưởng tượng nổi cảnh giới của hắn, ngay cả Long Tử Hiên và Lục Nhượng vốn là hai tên phế vật, sau khi trải qua sự dạy bảo của hắn đã có thể biến thành kỳ tài khoáng thế, nếu như ngươi có thể được hắn thu làm đồ đệ, như vậy thì tiền đồ không thể tưởng tượng…”
Từ Hàng Thánh Chủ hết sức trịnh trọng nói: “Tốc độ nhanh hơn.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thánh nữ Từ Hàng Khổng Ngọc Khiết cũng tràn đầy mong chờ, nói: “Vâng.”
Không Minh Tự.
“Thanh Trần, tu vi toàn thân của ngươi cũng đã bị hủy hết, vi sư cũng không giúp được ngươi… Bây giờ vị tiền bối ở bên trong dãy núi Thương Ly chính là hy vọng duy nhất của ngươi.”
Không Minh Thánh Sư nhìn về phía tăng nhân Thanh Trần, thở dài một cái nói:
“Ta sẽ hộ tống ngươi đi vào.”
Trong mắt Thanh Trần mang theo vẻ buồn bã, nói: “Sư phụ, ta đã biến thành phế vật, còn có vị tiền bối nào có thể thu nhận ta…”
“Chưa hẳn, mọi chuyện đều tùy duyên phận, đặc biệt là đối với một vị nhân vật lớn như vậy.”
“Phải xem ngươi có duyên hay không rồi…”
…
Độc Cô Thế Gia.
“Sư phụ, ta nhất định sẽ đại diện Độc Cô Thế Gia, nhận được sự tán thành của vị tiền bối kia.”
Một người trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng nghiêm túc nhìn về phía Độc Cô Trầm Lục.
Hắn chính là Độc Cô Ngọc Thanh, con trai độc nhất của Độc Cô Trầm Lục.
Độc Cô Trầm Lục gật đầu nói: “Thông báo cho toàn bộ người trẻ tuổi ở trong gia tộc, ta dẫn bọn ngươi đi.”
“Bao gồm cả người có tư chất thấp nhất cũng đi.”
Nghe vậy, Độc Cô Ngọc Thanh cũng ngạc nhiên, nói: “Phụ thân, tư chất thấp kém thì đi làm gì?”
Độc Cô Trầm Lục nói: “Vị tiền bối kia thu đồ đệ chưa chắc dựa trên tư chất, dù sao, trước đây tư chất của Long Tử Hiên và Lục Nhượng cũng khó có thể nói được…”
…
Sau khi rời đi, chuyện đầu tiên phải làm của hầu hết tất cả các Thánh Địa, thế gia đều giống nhau.
Phái người tinh nhuệ nhất ở trong tông môn đi đến dãy núi Thương Ly.
Nếu như có thể giống như Lục Nhượng và Long Tử Hiên nhận được sự quan tâm của vị tiền bối kia, đó chính là vinh dự vô thượng của toàn bộ tông môn.
…
Mà giờ phút này,
Ở một nơi nào đó trong Huyền Thiên Giới, mây trời mênh mông, bầu trời hư ảo mờ nhạt, biên giới biển sương mù huyền hoàng.
“Không tốt.”
Người mặc áo bào đen cầm đầu bỗng nhiên hô to một tiếng.
Trong tay của hắn ta đồng thời xuất hiện hai ngọn đèn đều tắt ngúm.
“Hồn đăng tắt… Hai người Lạc Minh đã chết?”
Người mặc áo bào đen ở bên cạnh nhìn thấy cũng sợ hãi hét lên.