Chương 158: Lý Phàm ra đề mục.
“Không phải Tang Huyền bị chết cũng đoạn tuyệt sinh cơ, hồn phi phách tán hay sao…”
“Hơn nữa, trong các ghi chép khoảng hai nghìn năm trở lại đây, đây chính là cái duy nhất chưa từng quay trở về.”
“Lẽ nào chính là hắn ta?”
Nam nhân trung niên khép bản ghi chép lại, rời khỏi.
Không lâu sau, hắn ta đi ra khỏi thành Thánh Vân.
“Huyền Thiên Giới Nam Vực giết Tang Huyền, chắc chắn chính là tên Ma tu này, ta phải lập tức thông báo đến Vu Trầm Băng mới được…”
Hắn ta lẩm bẩm.
…
Huyền Thiên Giới Nam Vực.
Dãy núi Thương Ly, sơn thôn nhỏ.
Trong tiểu viện, Lý Phàm đang nghe khúc đàn của Nam Phong, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm.
Quả thật nha đầu kia có chút thiên phú ở trên cầm đạo, có tiến bộ hơn so với lần đầu tiên.
Nam Phong đánh đàn đã xong, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười mỉm, sau khi trải qua một thời gian rèn luyện, nàng đã mở cánh cửa kia ra, nếu như nàng muốn thì lúc nào cũng có thể thành Tiên Nhân.
Mà giờ phút này, ở phía bên kia, Tử Lăng vẫn miệt mài vẽ trứng gà.
Đây chính là quả trứng gà thứ 1972 của nàng rồi.
Nhưng mà lúc này, nàng lại dừng lại, chậm chạp không hề động bút.
Trên thực tế, khi nàng vẽ càng nhiều quả trứng gà, tốc độ của nàng càng ngày càng chậm lại, trong khoảng thời gian gần đây, thậm chí cần phải mất mấy ngày để nàng vẽ xong một quả trứng gà.
Quả thực không thể tưởng tượng được.
Lúc này, nàng nắm bút vẽ ở trong tay đã được một buổi sáng rồi.
Nàng nhíu chặt lông mày, dường như đang rơi vào trong suy tư.
Trứng gà ở trước mắt thực sự chỉ là trứng gà sao?
Vì sao nàng lại nhìn thấy được từng mảnh vỏ trứng được hình thành, thấy được một sinh mệnh đang được sinh ra?
Vì sao nàng lại nhìn thấy được đạo tắc đang di chuyển ở trên vỏ trứng, lý lẽ tự nhiên thần bí đang không ngừng sinh sôi?
Nàng muốn vẽ, nhưng lại phát hiện không có cách nào vẽ được.
Bản thân muốn vẽ một quả trứng gà, hay là một loại đại đạo?
Là một cái sinh mệnh, hay là vĩnh hằng?
Nàng vắt óc suy nghĩ, suy tưởng.
Lý Phàm thưởng thức nước trà mà Nam Phong bưng lên, nghiêng đầu nhìn lướt qua, hắn biết, cuối cùng nha đầu kia cũng mò đến ngưỡng cửa này.
“Uống trà phải tùy tâm, cuốc đất phải tùy tâm, cho cá ăn phải tùy tâm, đánh đàn phải tùy tâm, tương tự, vẽ tranh cũng phải tùy tâm.”
“Ngươi nhìn thấy cái gì không quan trọng, quan trọng là… Ngươi nghĩ đó là cái gì.”
Lý Phàm khoan thai lên tiếng.
Trên con đường hội họa và âm nhạc, hắn có hiểu biết rất sâu sắc, dù sao trước đây cũng đã từng bị hệ thống hành hạ lâu như vậy.
Nghe vậy, ánh mắt của Tử Lăng đang cầm bút lập tức sáng ngời.
“Tùy tâm!”
“Quan sát được cái gì cũng không quan trọng, quan trọng… Ta cho rằng đó là cái gì!
Nàng lẩm bẩm.
Đột nhiên, đạo tắc đang đình trệ lại lưu chuyển trở lại, sau đó biến mất.
Sinh mệnh rung động không ngừng, không hề quấy rối lòng người nữa.
…
Tất cả mọi chuyện rối ren phức tạp gì đó đều biến mất không thấy gì nữa.
Ở trong mắt của nàng, trứng gà vẫn chỉ là trứng gà.
Chỉ cần đặt nó ở đó.
Nàng nhấc bút, vẽ tranh.
Bút pháp hạ xuống, đạo vận chợt phát sinh!
Một nét bút một bức tranh, liên miên không dứt, đến nàng vẽ đến giọt mực cuối cùng, ở trên tờ giấy lớn, một quả trứng gà đã được vẽ xong.
Quả trứng gà kia vô cùng đơn giản, nhưng dường như đã có sinh mệnh.
Nàng thở dài một cái, trong chớp mắt này bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác vô cùng nhẹ nhõm ở trong lòng của nàng.
Nàng không tự động vận chuyển linh lực, từng đạo tiên khí đang không ngừng sản sinh lưu chuyển ở toàn thân.
Bên cạnh, Nam Phong hết sức chấn động, vô cùng ngoài ý muốn mà nhìn Tử Lăng nói: “Tử Lăng… Thành Tiên?”
Thành Tiên?
Từ cảnh giới Chí Tôn, vượt qua giai đoạn Chuẩn Tiên, trực tiếp bước vào Tiên Đạo.
Tử Lăng kịp phản ứng, lập trức trợn tròn mắt, đôi mắt to như nước trong veo chớp chớp, tràn đầy vẻ không thể tin được…
Nàng cảm thấy vô cùng kích động.
“Trời ơi, ta thành Tiên… Ta thành công!”
Nàng vui vẻ nhảy lên.
Nam Phong cũng vui vẻ đi tới, nói: “Chúc mừng ngươi, Tử Lăng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lăng trở nên đỏ bừng vì hưng phấn, nàng cầm lấy bức tranh chạy đến trước mặt của Lý Phàm, nói: “Tạ ơn sư phụ, tạ ơn sư phụ! Mời sư phụ xem qua.”
Nàng vô cùng cảm kích.
Ánh mắt của Nam Phong cũng trở nên phức tạp, lần trước khi bản thân thiếu chút nữa là lạc lối, cũng là do sư phụ tiện tay dẫn đạo cho nên nàng mới có khả năng mở ra cánh cửa kia, bây giờ sư phụ cũng chỉ nói mấy câu, Tử Lăng đã vào Tiên Đạo.
Sự kính nể này, thực sự không có cách nào nói thành lời được.
Lý Phàm cũng không nhìn bức tranh của Tử Lăng, cười nói: “Không phải xem, bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể vẽ những thứ khác.”
Tử Lăng gật đầu như gà mổ thóc.
“Thùng thùng.”
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
“Lý tiền bối có ở đây không?”
Là giọng nói của Mộ Thiên Ngưng.