Chương 193: Trồng một gốc Cây Thế Giới. (1)
Hừ, nàng không muốn để những con mèo nhỏ khác đến tranh thủ tình cảm cùng nàng.
Một người độc chiếm được chủ nhân ôm ấp không tốt hay sao? Meo meo!
Nói xong, nàng hóa thành một tia sáng trực tiếp biến mất.
Bạch Tiếu Phong sững sờ tại chỗ, gió thổi qua, hắn ta nghĩ thật đáng tiếc.
…
Lúc này,
Mặt trời chiều đã chìm xuống chân núi.
Trên ngọn núi.
Dưới sự hướng dẫn của Lý Phàm, rốt cuộc Tử Lăng cũng đã hoàn thành tác phẩm đầu tiên của nàng.
Một bức tranh hoàng hôn.
Dãy núi nhấp nhô, ánh sáng mênh mông, một mặt trời đỏ lặn về phía Tây, dường như đang ẩn chứa lý lẽ của thiên địa.
Sau khi vẽ xong một bức tranh, Tử Lăng ngạc nhiên phát hiện bản thân lại có thể đến gần cảnh giới Huyền Tiên hơn.
Nàng giật mình.
“Không ngờ họa đạo lại có thể khiến cho ta tiến cảnh nhanh chóng như vậy…”
Nàng lẩm bẩm.
“Cũng không tệ lắm, nhưng vẫn còn kém một khoảng cách xa mới có thể nắm bắt được sự chân thật của mặ trời chiều.”
Lý Phàm phê bình một lúc, rồi nói: “Đi thôi, về nhà.”
Hai người liền thu dọn đồ đạc, đi theo ở phía sau của Lý Phàm.
Ba người cùng nhau đi về, không bao lâu cũng đã về đến trước tiểu viện.
“Ồ? Tại sao ở đây lại có một mầm cây?”
Lý Phàm đi đến, chỉ thấy ở trước cổng nhà lại có một cái mầm cây nhỏ đang nằm.
Mầm cây không có một chiếc lá, vài gốc cây còn khô nứt, thoạt nhìn thì có vẻ gần như đã sắp biến thành một cái cây khô rồi.
Nam Phong thấy vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp càng chấn động mạnh, không thể tưởng tưởng nổi nói: “Đây là… Nguồn gốc của Huyền Thiên Giới… Cây Thế Giới.”
Nàng giật mình.
Trước đây khi mười Huyền Tiên đến hạ giới, nàng đã từng rót tiên lực vào bên trong trật tự dây chuyền của Cây Thế Giới, cho nên nàng có thể cảm nhận được.
Tử Lăng cũng há hốc mồm, tại sao Cây Thế Giới lại chạy đến đây?
“Trước đây, chắc chắn Cây Thế Giới đang bị đuổi giết… Cho nên mới chạy nạn đến đây, tìm kiếm sự che chở của sư phụ.”
Nam Phong suy nghĩ một lúc rồi lập tức đưa ra một cái đáp án.
Mà Lý Phàm cũng đang suy nghĩ, ai lại để ở chỗ này? Chẳng lẽ là người ở trong thôn cho mình một cái mầm cây ăn quả?
Hắn không nghĩ ra, nhưng vẫn nói: “Gặp gỡ là có duyên phận, mang về xem sao.”
Nói xong, hắn tự tay nhặt Cây Thế Giới lên mang vào bên trong tiểu viện.
Sau khi vào bên trong tiểu viện, Lý Phàm nói: “Lục Nhượng, đến đây, vi sư dạy ngươi cách trồng cây.”
Lục Nhượng đang lao động ở bên trong vườn rau lập tức vác cuốc đi tới.
Mỗi ngày đều làm việc nặng, cơ thể của hắn càng trở nên cường tráng, khí tức thật đáng sợ, đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Tiên.
Nhìn thấy mầm cây nhỏ hắn càng giật mình hơn, nói: “Sư phụ, đây là mầm cây gì?”
Những đệ tử khác cũng xúm lại xem.
“Mầm cây này rất phi phàm…”
“Cảm giác không đơn giản, chẳng lẽ là một loại linh dược?”
“Nhất định là như vậy, đồ vật mà sư phụ mang về có thể là cái gì kém cỏi được hay sao?”
Mọi người đều lên tiếng.
Tâm Ninh cũng đi tới, đôi mắt to của nàng tràn đầy ngạc nhiên.
Cây Thế Giới… Chạy đến nơi này?
“Cây Thế Giới này có linh tính rồi nên mới biết đây là nơi an toàn nhất… Thế nhưng ở đây không có khí huyền hoàng, ngay cả khi vị tiền bối này có thể bảo vệ được nó thì nó cũng dần dần chết héo mà thôi…”
Nàng không khỏi lẩm bẩm.
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ, Lý Phàm đã nhận lấy cái cuốc, tìm một vị trí ở bên cạnh gốc cây đào, bắt đầu đào đất.
“Nhìn kỹ, trồng cây có thể không giống với trồng rau, nhất định phải đào đủ sâu.”
Hắn nhấc cuốc đào đất.
Nhất thời, vẻ mặt của mọi người đều hoảng hốt, bọn họ nhìn thấy cái cuốc của Lý Phàm mang theo đạo tắc kinh thiên, rơi vào bên trong đất, dường như một cái cuốc đất có thể đào ra được cả một thế giới.
Sau một khắc, mảnh đất màu xám nhạt không ngừng bị đào bới, một cái hố đã xuất hiện.
“Sau khi đào hố xong, cần phải tưới nước trước, để cái hố được ẩm ướt.”
Lý Phàm múc một gáo nước giếng, sương mù tỏa ra mịt mờ.
Vẻ mặt của mọi người nghiêm túc, đây chính là Thánh Tuyền.
“Sau đó đặt mầm cây vào, lấp đất.”
Lý Phàm đặt mầm cây nhỏ ngay ngắn ở bên trong, một tay giữ chặt cái cây, một tay cầm cuốc lấp đất vào.
Đất nhanh chóng cố định mầm cây nhỏ, Lý Phàm lại múc thêm một gáo nước tưới lên, cuối cùng mới hoàn thành.
“Như vậy là đã trồng cây xong rồi. Điều quan trọng nhất của việc trồng được một cái cây lớn chính là phải cố định được bộ rễ của nó, bộ rễ có đủ độ sâu hay không sẽ quyết định độ cao của cái cây trong tương lai.”
“Nếu như gốc rễ không ổn, cho dù có lớn cao đến đâu, nếu như gặp phải gió lớn thì cũng sẽ dễ dàng bị bẻ gãy.”
“Cơ sở không vững chắc thì mặt đất cũng rung chuyển.”
Lý Phàm truyền thụ tri thức trồng cây.
Nhưng mà lúc này mấy người đệ tử đều đắm chìm ở bên trong câu nói của hắn.
“Gốc rễ là quan trọng nhất, sư phụ đang nói cho chúng ta biết phải có một cơ sở vững chắc.”
Long Tử Hiên lẩm bẩm.