Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 194: Trồng một gốc Cây Thế Giới. (2)

Chương 194: Trồng một gốc Cây Thế Giới. (2)


“Ta phát triển quá nhanh, có lẽ nên kìm nén một chút… Sư phụ đang nhắc nhở ta.”
Trên mặt của Nam Phong cũng lộ ra vẻ sáng tỏ.
Mấy người đều có thu hoạch không tồi.
“Cơ sở không vững chắc thì mặt đất cũng rung chuyển.”
Trong đôi mắt to của Tâm Ninh lộ ra vẻ suy tư, lẩm bẩm nói: “Đời trước ta đột phá cảnh giới Bất Diệt Chi Vương thất bại cũng không phải bởi vì tu vi xuất hiện vết rách ở trong thời điểm ban đầu hay sao? Tiền bối đang nhắc lại nguyên nhân thất bại của ta.”
“Ta hiểu rồi, chắc chắn kiếp này ta phải tu đến viên mãn ở bên cạnh vị tiền bối này.”
Nàng hạ quyết tâm.
“Ồ, mầm cây này vừa mới được trồng xuống mà ta đã cảm giác dường như đang tràn đầy sức sống.”
Lục Nhượng giật mình lên tiếng.
Mọi người nghiêm túc nhìn qua, quả nhiên lúc vừa nãy rõ ràng mầm cây kia còn mới khô héo, giống như một cái cây khô, nhưng mà lúc này cành cây lại tỏa ra sức sống mãnh liệt, dường như đang sinh trưởng.
Thấy thế, Tâm Ninh càng giật mình hơn.
“Trời ơi… Cây Thế Giới chính là trân bảo thiên địa, ngoại trừ biển sương mù huyền hoàng thì không có cách nào có thể nuôi trồng được, trừ phi, trừ phi…”
Nàng lẩm bẩm: “Trừ phi có thể điều khiển tiên vương bất hủ Tiên Vương Đất ở trong truyền thuyết… Đây…”
Cả người của nàng đều hóa đá.

Mà giờ phút này.
Ở một giới cách Huyền Thiên Giới không xa lắm.
Một giới này rộng vô biên, sông núi vô tận, sống lớn chằng chịt, tiên linh khí và linh khí trộn lẫn với nhau, mặc dù loãng nhưng cũng nuôi dưỡng ra vô số sinh linh tiên cấp của thế giới này.
Ở bên trong trời đất, thỉnh thoảng vẫn có sinh linh tiên cấp xuất hiện, thậm chí còn thấp thoáng Huyền Tiên.
Ở trung tâm của thế giới, trên một dãy núi rộng lớn, ở trong một tòa cung điện cổ xưa, trên sơn môn, năm chữ lớn ẩn chưa lực lượng tiên đạo ngạo nghễ:
“Phân Đà Địa Linh Giới.”
Lúc này, một ánh sáng không biết từ chỗ nào bay tới, bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa sơn môn, Tiên Nhân canh cửa quát lớn:
“Tàn hồn ở phương nào dám đến quấy rối nơi này, còn không mau cút đi?”
Lúc tàn hồn kia trôi nổi đến gần, miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ ban đầu, Tiên Nhân thủ vệ lập tức kinh hoàng, nói: “Cái gì? Vu Trầm Băng? Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì ở Huyền Tiên Giới?”

Tàn hồn của Vu Trầm Băng đã về đến Phân Đà Địa Linh Giới.
Tiên Nhân thủ vệ sơn môn nhanh chóng truyền tin tức quay trở lại phân đà, lập tức dẫn đến sự sợ hãi của phân đà.
Cung điện cổ ở bên trong Phân Đà, lúc này tất cả các trưởng lão cùng với đà chủ nhanh chóng tập trung ở Phân Đà.
Một nam nhân trung niên mặc áo bào màu tìm ngồi ở vị trí đầu tiên, hắn ta có râu quai nón, cả người tràn đầy khí tức sâu không lường được.
Hai bên, đại trưởng lão có khí tức cường đại có khoảng hơn hai mươi vị.
“Xảy ra chuyện gì? Toàn bộ hồn đăng của nhân mã mà Vu Trầm Băng mang đi trước đây đều tắt ngúm.”
“Vu Trầm Băng chỉ còn có một tia tàn hồn quay trở về…”
“Lẽ nào bọn họ gặp phải một nhân vật không thể nào địch được?”
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
“Bảo Vu Trầm Băng đến đây.”
Nam nhân trung niên lạnh nhạt lên tiếng.
Một tia tàn hồn lập tức bay vào.
Nam nhân trung niên nói: “Nói.”
Giọng nói của Vu Trầm Băng hơi yếu ớt, trong giọng nói tràn đầy kinh khủng:
“Khởi bẩm đà chủ, ta dẫn người đi đến Huyền Thiên Giới gặp phải một nhân vật siêu việt cả Huyền Tiên.”
“Để đối phó hắn, ta đã điều tra thân phận của hắn…”
Hắn lập tức bẩm báo hết kết quả điều tra ở thành Thánh Vân, sự việc mượn đao giết người, rồi kết quả toàn bộ mười tên Huyền Tiên đều bị một khúc đàn giết chết.
“Cái gì? Mười tên Huyền Tiên của Tiên Vực vượt giới mà đến lại bị một khúc đàn giết chết hay sao? Sao có thể xảy ra điều này được?”
“Đám người Vu Trầm Băng phụ trách một hạ giới cấp chữ Huyền, tồn tại cao nhất chính là Huyền Tiên, tại sao lại có nhân vật như thế này?”
“Lẽ nào đang ẩn giấu Thiên Tiên? Nhưng cường giả cấp Thiên Tiên cũng không có khả năng dễ dàng chém giết mười tên Huyền Tiên được…”
Trong đại điện, các trưởng lão đều vô cùng khiếp sợ.
Phải biết rằng, ngay cả ở trong một số tông môn ở tít ngoài rìa Tiên Vực cũng hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối với hạ giới cấp chữ Huyền.
Thế nhưng mười tên Huyền Tiên hạ giới lại có thể bị giết chết?
Khó có thể tưởng tượng được.
Vu Trầm Băng nói tiếp: “Chúng ta muốn nhân cơ hội đó để cướp cái cây kia đi, biến Huyền Thiên Giới thành một vùng đất hoang, thế nhưng một loại khí thế không tên đã đánh nát Bình Thôn Thiên. Cơ thể của chúng ta trực tiếp bị nổ tung, ngoại trừ ta có được tấm ngọc phù chết thay của đà chủ ban thưởng mới có thể sống sót được, những người khác đã hoàn toàn chết rồi…”
Nghe vậy, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất