Chương 250: Một khúc thành Thiên Tiên.
Cho nên lúc này tất cả các tông môn của Hoàng Thiên Châu cũng biết… Cơ duyên lớn xuất hiện!
Đồng thời, tin tức cũng nhanh chóng truyền từ Hoàng Thiên Châu đến các châu khác!
Địa Linh Châu!
“Nhạc minh chủ, ở bên phía Hoàng Thiên Châu có một tin tức cấp bách truyền tới, công bố Hoàng Thiên Châu có một chiến trường thượng cổ đã hồi phục, ẩn chứa cơ duyên lớn tuyệt thế ở trong đó, thế nhưng chỉ có thế hệ thanh niên mới có tư cách đấu võ, Cơ Nguyên Thanh mời toàn bộ thanh niên tuấn kiệt ở bên trong liên minh của chúng ta đi vào.”
Một lão già Thiên Tiên bẩm báo, trong mắt hết sức nghiêm túc.
“Hoàng Thiên Châu… Nguyên danh là Hoàng Thiên Giới lại có thể mang theo hai chữ Thiên Giới, nghĩ rằng chắc chắn không đơn giản…”
Nhạc Phá Sơn trầm tư, trong mắt lóe lên tia sáng, nói: “Lập tức thông báo cho toàn bộ tông môn, chọn đệ tử giỏi đi vào.”
…
Địa Nguyên Châu.
“Cái gì? Hoàng Nguyên Châu có cơ duyên tuyệt thế xuất thế?”
Thái thượng hộ pháp Thượng Quan Triển Dực nghe thấy cũng cảm thấy kinh hãi, nói: “Ta đã từng xem qua một bộ tàn quyển, trong đó nhắc tới ở bên trong Hoàng Thiên Giới có một di chỉ Đạo Cung, trong đó ẩn chứa cơ duyên vô thượng, lẽ nào chính là nơi này?”
“Cho dù là cái gì chúng ta cũng phải đi tham dự, dù sao, chuyện này rất có thể liên quan đến Thiên Giới Đệ Nhất.”
Tộc chủ tộc Bạch Hổ, Bạch Chấn Thiên ngưng trọng lên tiếng, nói: “Ta sẽ phải tộc tử của ta đi vào.”
Minh chủ Vu Minh Thâm cũng gật đầu nói: “Truyền lệnh, tổ chức tinh anh của thế hệ thanh niên đi đến Hoàng Thiên Châu.”
…
Địa Phong Giới.
Sau khi Ninh Thiên Hạo nhận được tin tức từ thủy tinh truyền tấn, lập tức triệu tập tất cả Thái Thượng Hộ Pháp.
“Chúng ta không thể bỏ qua cơ duyên lớn lần này được.”
“Phải lập tức đi vào.”
Hắn ta trực tiếp ra lệnh.
…
Huyền Minh Châu.
“Trần tông chủ, ngươi thấy chuyện này như thế nào?”
Mấy lão Thiên Tiên đang thương nghị, lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía một lão giả gầy gò.
Lão già này chính là tông chủ Minh Quang Tông Trần Thu Hải, kể từ khi Hoàng Thương đi tìm đường chết bị tiêu diệt, ở trong Liên Minh Huyền Tự, lão ta được ủy quyền minh chủ.
Trần Thu Hải suy nghĩ thật lâu, nói: “Chuyện này rất có thể có liên quan đến sự yên ổn của Thiên Giới, sau khi xin chỉ thị của hai vị minh chủ Huyền Thiên Châu để thêm quyết đoán.”
“Người đến, lập tức đưa tin xin chỉ thị.”
…
Huyền Thiên Châu, Nam Vực, dãy núi Thương Ly.
Trong sơn thôn nhỏ.
Lý Phàm đang thoải mái nhàn nhã uống trà.
Sau khi trải qua một khoảng thời gian tích lũy, những đệ tử này của hắn cũng đã đi trên quỹ đạo của riêng mình.
Lý Phàm chỉ cần chỉ dạy một chút lúc bọn hắn gặp phải nghi ngờ mà thôi, dẫn đạo bọn hắn đi đúng hướng.
Trong phương diện dạy dỗ đồ đệ, Lý Phàm vẫn luôn luôn cho rằng để cho bọn họ tự mình đi thăm dò là tốt nhất.
Việc phải tự làm, nếu như mỗi một bước đều phải do hắn nắm tay dạy dỗ thì cho dù có dạy ra rồi cũng chỉ là phế vật.
Khúc đàn của Nam Phong vang lên, trong nháy mắt khi âm phù thứ nhất xuất hiện, tất cả mọi người ở trong tiểu viện nhịn không được dừng lại.
Bởi vì ở bên trong khúc đàn của nàng có tử khí sát phạt, nhưng gần như không có người nào bị ảnh hưởng cả.
Ngay cả tăng nhân quét rác Thanh Trần luôn tĩnh tâm nhất cùng với cả Long Tử Hiên đang quan sát cá chép cũng nhịn không được nhìn lại.
Bọn họ cảm nhận được giờ phút này ở bên người của Nam Phong đã có âm phù của nàng, tạo thành một mảng tràng vực.
Một tràng vực sát phạt không một người nào có thể bước vào.
Từng cái âm phù đều giống như một lưỡi dao sắc bén đủ để phá hủy tất cả, dưới ngón tay ngọc ngà của nàng thiên quân vạn mã, đội quân tinh nhuệ xông lên, tư thế hào hùng càn quét tất cả.
Âm phù bão táp, chiến khúc vang dội.
Tất cả mọi người ở trong tiểu viện đều nhịn không được mà dâng trào nhiệt huyết, ngay cả bé mèo con ở trong ngực của Lý Phàm, lông tơ cũng dựng đứng lên.
“Tranh…”
Một cái âm phù cuối cùng cũng hạ xuống, chiến khúc im bặt dừng lại, giống như một thanh thần kiếm vừa mới ra khỏi vỏ, trong lúc mọi người còn đang hoa cả mắt, tâm thần không kiềm chế được thì nó đã quay trở vào trong vỏ.
Nam Phong dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Mở mắt ra, ở trong đôi mắt xinh đẹp kia gần như có thể tan biến tất cả.
“Đây là… Thiên Tiên?”
Thanh Trần có chút hoảng hốt lên tiếng.
“Nam Phong tỷ tỷ đột phá cảnh giới Thiên Tiên rồi, thật tốt quá, thật tốt quá.”
Tử Lăng mừng rỡ không ngớt.
“Cảnh giới của sư tỷ thật khiến cho người ta ngưỡm mộ…”
Long Tử Hiên cũng thì thào lên tiếng, sau đó hắn tiếp tục quan sát cá, không nhúc nhích.
Lý Phàm cũng mỉm cười, thiên phú âm nhạc của Nam Phong càng ngày càng mạnh.
Có lẽ một hai năm là có thể hoàn toàn lĩnh ngộ Đế Tôn Phá Trận Khúc này.