Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 251: Một khúc thành Thiên Tiên. (2)

Chương 251: Một khúc thành Thiên Tiên. (2)


Bên cạnh Nam Phong, họa đạo của Tử Lăng cũng tiến triển cực nhanh, đã là Huyền Tiên tầng chín viên mãn, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào cảnh giới Thiên Tiên.
Long Tử Hiên quan sát rồng mỗi ngày, trên người đã ngưng tụ ra tám cái Long Hồn, vô cùng đáng sợ, một ngày nào đó bạo phát, thậm chí có thể chiến Thiên Tiên.
Thanh Trần tiếp tục quét rác, khí chất của hắn giống như một cây gậy trúc không tranh giành quyền thế, nhưng cũng đã đạt đến Huyền Tiên tầng tám.
“May là ta cũng đã đột phá cảnh giới Huyền Tiên, không thì thực sự không có cách nào lăn lộn được…”
Độc Cô Ngọc Thanh nhịn không được lên tiếng.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua về phía Lục Nhượng đang ở trong vườn rau.
Cũng chỉ có Lục Nhượng vẫn còn ở cảnh giới Chân Tiên tầng chín, chậm chạp không đột phá.
Nhưng mà Lục Nhượng lại không thèm quan tâm đến cảnh giới một chút nào, hắn chỉ chăm chú trồng cỏ.
Một đống cỏ của hắn đã mọc ra, mỗi một cọng cỏ đều sắc bén đến cực điểm.
Dường như ở mỗi cọng cỏ đều có tiên vận mơ hồ.
“Người này sẽ không thực sự trồng ra một cái cọng cỏ có thể giết chết Tiên chứ…”
Độc Cô Ngọc Thanh nói thầm.
Lý Phàm hoàn toàn không có cảm giác đối với chuyện này, nghe xong khúc đàn của Nam Phong, hắn tiếp tục dạy dỗ Tâm Ninh học bài.
“Tuyền nhãn vô thanh tích tế lưu
Thụ âm chiếu thuỷ ái tình nhu
Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác
Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.”
(Bản dịch Nguyễn Hà, bài thơ Tiểu Trì của Dương Vạn Lý:
Nước im như ngập ngừng trôi
Hàng cây soi bóng yêu trời tạnh êm
Sen vừa mới nhú sừng lên
Chuồn chuồn đâu đã tới liền đậu chơi.)
Giọng nói non nớt của Tâm Ninh vang lên, giống như một dòng suối trong vắt, mang đến một loại sức sống khác cho tiểu viện.
Ở phía sau của Lý Phàm, Ma Soái Cung Nhã đang đứng hầu, lúc này vẻ mặt có chút phức tạp.
Nàng nhìn thấy một đám người trẻ tuổi ở bên trong nội viện này, đã dần dần hiểu ra vì sao một nhân vật cái thế tuyệt thế kinh khủng như Lý Phàm lại muốn thu một đám đệ tử nhìn qua cảnh giới thấp kém như con kiến rồi…
Dựa theo tốc độ như vậy, chưa đến vài năm, e rằng những người trẻ tuổi này đã trở thành những nhân vật lớn danh chấn thiên hạ rồi…
Vị tiền bối này đang sắp đặt.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được truyền âm nói: “Ma Quân, tại sao ngài không mời vị viền bối này truyền cho ngài một ít đại đạo? Cả ngày học thơ, thật sự là…”
Thật sự có chút lãng phí thời gian của Ma Quân, phải biết rằng, dưới phụ tá của các Ma Suất, tám đạo nguyên hồn khác của Cửu Thánh Ma Quân đang nhanh chóng phát triển…
Nghe vậy Tâm Ninh cũng nói: “Ngươi không hiểu, trong khoảng thời gian này ta theo đại ca ca học thơ, cảm giác dường như tâm trạng có chỗ biến hóa, cảm nhận được một loại khác…”
“Được rồi không để ý đến ngươi nữa, ta tiếp tục học thơ.”
Nàng đọc tiếp:
“ Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác
Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.”
Dường như nàng dần dần cảm nhận được vẻ đẹp ở bên trong bài thơ này.
Lý Phàm cũng lộ ra một nụ cười.
Hắn vẫn cho rằng thơ ca có thể nuôi dưỡng tâm hồn, có thể để cho một đứa trẻ nhìn thấy được cảnh tượng tốt đẹp nhất ở trên thế gian này.
Lúc này, giọng nói của Mộ Thiên Ngưng truyền đến từ bên ngoài: “Lý tiền bối ở đây không?”
“Mời đến.”
Lý Phàm lên tiếng.
Lúc này Mộ Thiên Ngưng và Hỏa Linh Nhi đi đến.
“Tiền bối, cảm tạ ngài đã ban thưởng pháp chỉ, phân tranh giữa chúng ta cùng với mấy liên minh thống nhất khác đã hoàn toàn kết thúc.”
“Có pháp chỉ của ngài ở đây, bọn họ không dám làm loạn nữa.”
Hỏa Linh Nhi cảm kích lên tiếng.
Lý Phàm có chút ngoài ý muốn, giải quyết phân tranh?
Đơn giản như vậy?
Nhưng Lý Phàm suy nghĩ một chút cũng lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
“Đúng rồi, mấy liên minh lớn đến cửa bới móc, nhưng nếu như đều buôn bán thi họa thì cũng dựa trên tác phẩm để nói chuyện…”
Mà Lý Phàm vẫn rất tự tin đối với thư pháp của mình, nhìn khắp toàn bộ Thiên Giới, e rằng cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh với hắn ở trên đạo này được.
Mà liên minh này vừa nhìn, chắc chắn đã biết ở phía sau của mấy người Hỏa Linh Nhi có một đại gia thư pháp, tự nhiên không dám cạnh tranh ác ý nữa.
“Như vậy rất tốt.”
Lý Phàm cười cười.
“Được rồi tiền bối, chúng ta vẫn còn có mấy cái tin tức muốn bẩm báo với tiền bối…”
Mộ Thiên Ngưng nói: “Có một lão già đến từ Hoàng Thiên Châu, lão ta tự xưng ở bên phía Hoàng Thiên Châu có một chuyện lớn sắp xảy ra, cho nên muốn đến bái kiến ngài… Lão ta công bố chuyện lớn kia chỉ có ngài mới có thể giải quyết được.”
Chuyện lớn? Chỉ có hắn mới có thể giải quyết được?
Lý Phàm nghi ngờ một chút.
Chỉ viết một bức thư pháp, mấy người Hỏa Linh Nhi cầm đi triển lãm, chinh phục được mấy liên minh lớn khác, sau đó có người tìm đến cửa công bố có chuyện lớn?
Suy luận này chạy thoáng qua ở trong đầu của Lý Phàm, hắn lập tức hiểu ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất