Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 252: Một khúc thành Thiên Tiên. (2)

Chương 252: Một khúc thành Thiên Tiên. (2)


Chuyện lớn mà đám người Mộ Thiên Ngưng nói, chẳng lẽ là các loại như trận thi đấu thư pháp chứ?
Nhất định là như vậy, nếu như ngoại giới đã biết hắn thì cũng chỉ sẽ biết đến thư pháp và hội họa của hắn.
Có việc muốn nhờ, chắc chắn cũng ở trên phương diện này rồi.
Có điều Lý Phàm cũng lắc đầu nói: “Ta sẽ không tham gia sự việc mà lão ta nói.”
Chê cười, nếu như hắn muốn tham gia cũng không được, còn chưa làm xong nhiệm vụ của hệ thống nữa.
Hơn nữa, đối với những cuộc thi đấu tranh đoạt lợi ích như thế này… Lý Phàm cũng thật sự không thấy hứng thú.
Không quan tâm!
“Lão già kia còn nói, ở Hoàng Thiên Châu có một cái cơ duyên lớn, chỉ có những thanh niên trẻ tuổi mới có thể tham gia đấu võ… Hắn muốn để ta và Linh Nhi tỷ tỷ đi, nhưng thực lực của ta và Linh Nhi tỷ tỷ có chút yếu ớt, cho nên muốn đến đây để xin chỉ thị của tiền bối…”
Mộ Thiên Ngưng tiếp tục lên tiếng, lại bổ sung: “Bây giờ tthanh niên trẻ tuổi của các đại liên minh, các đại tông môn đều đi về phía Hoàng Thiên Châu…”
Lý Phàm có chút ngoài ý muốn.
Đấu võ mà người trẻ tuổi mới có thể tham dự? không ngờ Hoàng Thiên Châu còn cử hành phương pháp thi đấu như thế này, còn phân chia tuổi tác nữa.
Quả thực Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng không có thiên phú ở trong lĩnh vực này.
Mà loại thi đấu như thế này chắc chắn rất quan trọng đối với chuyện làm ăn buôn bán của các nàng.
Cho nên lúc này mới uyển chuyển đến nhờ hắn hỗ trợ đây mà.
Lý Phàm suy nghĩ một chút, thuận tiện nói: “Không còn cách nào khác, đã như vậy ta sẽ phái hai người đi cùng với các ngươi.”
Hắn nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh đang khổ luyện chữ Nhất nói: “Ngọc Thanh, Lục Nhượng, hai người các ngươi đi xem đi.”

Nghe thấy sự phân phó của Lý Phàm, Độc Cô Ngọc Thanh và Lục Nhượng đều ngơ ngác một chút.
Để cho hai người bọn họ đi xem?
“Ta hiểu rồi… Sư phụ thấy tu vi của hai người chúng ta tiến bộ thực sự quá chậm, cho nên mới để cho chúng ta đi đến nơi đó, mang cơ duyên lớn quay trở về hay sao?”
Trong lòng của Độc Cô Ngọc Thanh hơi động, lúc này mừng rỡ nói: “Tuân mệnh.”
Nhưng Lục Nhượng lại có chút không muốn, nhìn vào cỏ mà mình trồng, nói: “Sư phụ… Ta, ta có thể mang theo cỏ ta trồng đi không?”
“Ta muốn chăm sóc chúng nó một chút ở trên đường đi.”
Nghe vậy Lý Phàm cũng cảm thấy đau răng.
Tên đệ tử này thật hiếm có, ra ngoài đường còn muốn mang theo cỏ?
Hắn thật sự phục rồi.
Lý Phàm vẫy vẫy tay, nói: “Tùy ngươi thế nào cũng được.”
Lục Nhượng vui mừng, sau đó tìm đồ ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một cái hũ rách nát, hắn sử dụng cái hũ rách nát này, trồng cỏ vào bên trong đó, buộc vào cõng ở trên người.
Còn trang phục của Độc Cô Ngọc Thanh thì đơn giản hơn, hắn chuẩn bị đem theo giấy và bút.
Thế nhưng khi hắn cầm bút lên lại do dự.
Bởi vì cái bút này của sư phụ thật sự quá đáng sợ, lúc chiến đấu căn bản hắn cũng không dám vận dụng tùy tiện được, bởi vì một kích cũng đã hao tổn toàn bộ lực lượng của hắn.
“Sư phụ, đệ tử muốn mang theo một cây bút đi, thế nhưng đệ tử thật sự không có cách nào khống chế được cây bút này…”
Hắn lên tiếng.
Lý Phàm nghe vậy, nhất thời ngơ ngác một chút.
Điều này cũng đúng, cây bút này của hắn là do hệ thống cho, trước đây hắn cũng cảm thấy có hơi nặng.
Ngoại giới so đấu thư pháp, nếu như cần phải viết trong một khoảng thời gian dài, ngược lại bất lợi đối với Độc Cô Ngọc Thanh.
“Chờ.”
Nói xong, Lý Phàm đi thẳng đến chuồng gà.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn hắn.
Thế nhưng sau một khắc, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Bởi vì Lý Phàm trực tiếp đi đến bên cạnh một con gà mái, bế con gà kia lên, nhổ xuống một dúm lông ở trên đùi của nó.
“Trời… Đây chính là… Đây chính là trong truyền thuyết… Lại có thể bị hắn nhổ lông như thế?”
Tâm Ninh thực sự mở to hai mắt.
“Thật là đáng sợ, ở trong tay của hắn nhân vật khủng bố trong truyền thuyết cấp độ này lại có thể không dám phản kháng chút nào, chỉ có thể để mặc cho hắn nhổ lông…”
Ma Soái Cung Nhã cũng cảm giác rung động mạnh mẽ ở trong lòng.
Sau khi Lý Phàm nhổ lông, đặt gà mái xuống, sau đó lại tùy tiện lấy một cái ống trúc, gọt ngắn vài cái, hắn đã tạo thành một cái bút lông mới.
“Bút lông gà này còn nhẹ hơn rất nhiều so với bút lông của vi sư, ngươi thử xem.”
Lý Phàm mỉm cười đưa cho Độc Cô Ngọc Thanh.
Độc Cô Ngọc Thanh nghe vậy, hai tay cũng có chút run rẩy nhận lấy.
Vào tay, rõ ràng cảm nhận được một luồng năng lượng nóng bỏng, dường như là hỏa diễm.
“Bút lông gà… Rõ ràng đây là bút phượng hoàng, e rằng có thể trực tiếp xếp vào trong Bảng Tiên Binh rồi…”
Cung Nhã nghe được xưng hô của Lý Phàm, thực sự muốn phát điên lên rồi.
Đây chính là lông vũ Phượng Hoàng…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất