Chương 275: Đếm tiền đến bong gân. (2)
“Thì ra chỉ cần có người phá giải được chín bàn cờ, ngay cả nhân vật lão tiền bối cũng có thể đi vào chung rồi.”
Bọn họ bừng tỉnh hiểu ra.
“Đây là năm triệu tiên linh thạch.”
Nhạc Phá Sơn bước ra một bước, lúc này đuổi kịp.
Âm Nguyên Thần đã cho năm triệu, lão ta thân làm minh chủ tất nhiên cũng không thể hạ giá được.
Đám người Vu Minh Thâm, Ninh Thiên Hạo cũng đều tiến lên.
Mà một số ít lão Thiên Tiên trong gia tộc lớn cũng đi theo, nhưng giới hạn tài lực, phần lớn người ở trong số bọn họ chỉ có thể cho một triệu.
Hơn nữa lại có một đám nhân vật lão tiền bối như thế, Lục Nhượng lại gặt hái được chín mươi triệu tiên linh thạch.
Bây giờ, trong tay của hắn đã có hơn hai trăm triệu tiên linh thạch.
Thực sự có tiền đến giận sôi.
Đếm tiền đến bong gân mà…
Hơn nữa, cũng bởi vì như vậy mà hầu như tất cả mọi người… Đều ở bên trong.
“Rất tốt, các vị theo ta đi tìm cơ duyên…”
Lục Nhượng cười, sau đó bước một bước đi vào bên trong kết giới.
Phía sau hắn, vô số người vội vàng đuổi kịp.
Bước qua kết giới xông về phía trước, gió lạnh rít gào.
Dường như đã đi vào một thế giới khác.
Ở chỗ này hoàn toàn u ám, không có một tia ánh sáng mặt trời, xuất hiện ở trước mắt chính là chiến trường tiên cổ.
Chiến kỳ tàn phá nhuốm máu, đến nay vẫn bay phấp phới như cũ.
Chiến mã chết đi hóa thành bộ xương, nhưng đến nay vẫn chưa hề mục nát, bộ xương khổng lồ chứng tỏ huyết mạch rất bất phàm.
Giáo mác gãy lìa, tản ra từng hơi thở khủng bố.
Ở bên trong chiến trường, sát khí nồng đậm và gió lạnh đan vào nhau giống như một làn khói đen, che đậy phạm vi tầm nhìn của tất cả mọi người, khiến cho không người nào có thể nhìn thấy rõ được rốt cuộc nơi đây rộng lớn bao nhiêu.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đã đi vào bên trong.
“Đây chính là… Chiến trường cổ?”
“Trời, vũ khí tàn phá tùy tiện đều ẩn chứa khí tức tiên đạo kinh khủng, năm đó tham dự một trận chiến này, không người nào mà không phải là Tiên Nhân kinh khủng…”
“Đây chính là đại chiến giữa Thiên Giới Đệ Nhất và Tiên Giới hay sao? Truyền thuyết là sự thật, Hoàng Thiên Giới thực sự là một bộ phận của Thiên Giới Đệ Nhất…”
Mọi người không khỏi cảm thán.
“Giết…”
“Giết…”
“Giết…”
Vào giờ phút này, ở một chỗ sâu bên trong sương mù sát khí màu đen, bỗng nhiên có tiếng hò giết kinh khủng vang lên, giống như một đội quân kinh khủng vô biên đang liều chết xung phong về phía mọi người.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào… Chẳng lẽ nào là âm binh?”
Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi kinh hãi.
Vừa mới qua kết giới, xuất hiện ở trước mặt của bọn họ chính là một chiến trường cổ kinh khủng.
Mà trong nháy mắt, ở phía trước xuất hiện những tiếng hò giết kinh khủng.
“Đó là cái gì?”
“Ta cảm giác kinh hồn táng đảm, linh hồn cũng muốn nứt ra rồi…”
“Thật là đáng sợ…”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ không thôi.
Mà rất nhanh, ở bên trong làn sương màu đen, một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện ở trước mắt của mọi người.
Đó là một đội quân kinh khủng, đám binh sĩ đã chết ngồi trên vong linh chiến mã, trong tay cầm theo các loại trường thương bị tàn phá đang xung phong chạy đến.
Thế nhưng bây giờ bọn hắn vẫn còn đang xung phong.
“... Đây chính là tướng sĩ của Thiên Giới Đệ Nhất chết trận năm xưa, ý chí của bọn hắn quá mãnh liệt, cho nên chết đi mà không tiêu tan… Bọn hắn bảo vệ khu vực này, cho nên ý chí còn sót lại đang điều khiển bọn hắn chém giết tất cả người sống, chạy mau!”
Lúc này, Cơ Nguyên Thanh bỗng nhiên lớn tiếng kêu gọi.
Nghe vậy tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Chém giết hết tất cả người sống?
Khi còn sống, những âm binh thượng cổ này đã vô cùng cường đại rồi, mặc dù bây giờ chết đi nhưng vẫn khủng bố kinh thiên như cũ.
Căn bản không phải những người của các Liên Minh lớn có khả năng ngăn cản được.
“Chúng ta muốn trở về, mau, mau trở về…”
“Tiên sư nó, sớm biết khủng bố như thế, chắc chắn ta sẽ không tiến vào bên trong rồi.”
“Mau trốn…”
Trong lúc nhất thời, vô số người đều chạy trốn về phía sau, muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng lúc này kết giới đã hoàn toàn khép lại.
“Đừng nghĩ có thể chạy trốn được. Trừ phi bây giờ chúng ta có thể cầm lấy được đồ vật ở nơi này thì mới có thể mở ra kết giới, mới có thể sống sót.”
Cơ Nguyên Thanh hét to, nói: “Chạy về phía trung tâm, vật kia ở trung tâm tòa thần điện được dựng bằng xương trắng.”
Nghe vậy, trong chớp mắt, toàn bộ mấy ngàn người đều tan tác như chim vỡ tổ.
“Tản ra chạy trốn mới có thể gia tăng tỷ lệ sống sót.”
“Mau trốn.”
Các minh chủ lớn đều quát to, đồng thời hóa thành các tia sáng phân tán ra, sau đó phóng đến khu vực trung tâm mà Cơ Nguyên Thanh đã nói.
Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, mặc dù nơi này có chút âm binh tồn tại khiến cho tất cả mọi người đều gặp phải nguy hiểm mất mạng, thế nhưng bọn hắn cũng đều hiểu rốt cuộc cơ duyên lớn đang ở đâu.