Chương 276: Bút lông gà giết âm binh.
“Đi, chúng ta cũng mau trốn.”
Lục Nhượng cũng tê cả da đầu, cùng với ba người Độc Cô Ngọc Thanh và Thanh Lam chạy trốn.
Trong nháy mắt, hiện trường gần như đã không còn lại người nào.
Chỉ còn lại có một người.
Đó là… Ám Nguyệt Tông, âm Nguyên Thần!
Âm binh đánh giết tới.
Vào khoảnh khắc này, một Huyết Ảnh chợt vọt ra từ trong cơ thể của âm Nguyên Thân, âm Nguyên Thân thì lập tức ngã xuống tại chỗ.
Âm binh đánh tới lại vồ hụt.
Huyết Ảnh kia đi qua bên người của vô số âm binh, không ai có thể ngăn cản được, dường như khóe miệng của hắn ta mang theo một nụ cười lạnh lùng.
…
“Nên đi hướng nào? Dương lão?”
Tiêu Nham hét to, sắc mặt của hắn ta hoảng sợ, sau lưng có âm binh đang đuổi bắt hắn ta.
“Đi bên trái, nếu như ta không có nhớ lầm, bên đó chính là hành lang của Bất Diệt Đạo Cung, âm binh không dám đến…”
Lúc này Dương Diệt Trần cũng phải tập trung tinh thần chỉ huy Tiêu Nham tiến lên.
Quả nhiên, không bao lâu hắn ta liền phát hiện ra một hành lanh tàn phá, nhuộm đầy máu cổ màu vàng, nhưng sau khi đến nơi này, quả nhiên những âm binh đang đuổi bắt ở sau lưng đều dừng lại ở phía xa xa.
“Dương lão quả nhiên anh minh.”
Tiêu Nham mừng rỡ, trên mặt cũng lập tức lộ ra một nụ cười, nói: “Kể từ bây giờ, ta sẽ có thể an toàn… Ta sẽ là người đầu tiên đến, cơ duyên kia thuộc về ta.”
Hắn ta nhanh chân đi về phía trước.
…
“m binh đuổi đến rồi.”
Sắc mặt của Lục Nhượng đại biến nói: “Độc Cô sư đệ.”
Hắn vội vàng lui về phía sau.
Đánh nhau là thứ Lục Nhượng không am hiểu nhất.
Mặc dù cỏ ở trên người của hắn có thể giết Tiên, nhưng đối với ý chí âm binh này… Cũng không có tác dụng.
Mặc dù giết chết âm binh một lần thì âm binh vẫn sẽ xuất hiện lại nữa, bởi vì âm binh cũng đã chết từ lâu rồi, chống đỡ bọn hắn chiến đấu là chiến ý vô tận, là lời thề đã từng phát ra.
Đối diện chính là một binh sĩ mặc trên người chiến giáp tàn phá, thương ở trong tay của hắn ta đã chỉ còn lại một nửa.
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh tiến lên, trong tay hắn xuất hiện một cây bút.
Bút này chính là bút lông gà mà Lý Phàm ban tặng cho hắn.
Hắn không chút do dự vung bút lông gà ở trong tay ra.
Trong nháy mắt, một ngọn lửa kinh khủng xuất hiện ầm ầm.
Ngọn lửa kia đập vào mặt của âm binh, âm binh trực tiếp bị ngọn lửa nuốt lấy, đốt thành tro bụi.
Mối nguy được giải trừ.
“DCM, bút lông gà mà sư phụ ban thưởng lợi hại như vậy?”
Lục Nhượng chấn kinh lên tiếng.
Mà Hạ Dao và Thanh Lam cũng trực tiếp giật mình.
“Lục Nhượng công tử… Ngươi nói, đây là cái gì? Gà?... Bút lông gà?”
Thanh Lam có chút ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy, trước khi rười đi, sư phụ của chúng ta vặt một nhúm lông gà để làm bút cho Độc Cô sư đệ… Không ngờ lại lợi hại như vậy…”
Lục Nhượng giải thích nói.
Nghe vậy ánh mắt của các nàng càng phức tạp hơn.
Đây là thật hay giả?
Vặt một nhúm lông gà, làm thành một cái bút, tiện tay vung cái bút này lên thế màu có thể trực tiếp đốt âm binh còn sót lại từ thời thượng cổ tan biến.
Cái này… Nên là loại lông gà gì?
“Sư phụ ban thưởng cái bút lông gà này, quả nhiên thần uy bất phàm.”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng lên tiếng, cầm bút lông gà ở trong tay, yêu thích không buông.
Sư phụ ban thưởng bảo vật này, dùng thật sự đơn giản.
Nghe vậy, Thanh Lam và Hạ Dao liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy được sự rung động ở trong mắt của đối phương.
Lục Nhượng tùy tiện, thế nhưng Độc Cô Ngọc Thanh cũng không phải là loại người nói hươu nói vượn…
Ý vị này, cái bút kia thực sự do sư phụ của bọn hắn vặt lông gà tạo thành?
“Chuyện đó… Lục Nhượng, ngươi nói trong thôn của hắn nhận người chăn heo là thật sao?”
Lúc này Hạ Dao bỗng nhiên nuốt từng ngụm nước bọt, nói:
“Ta cảm thấy… Thực ra dường như ta cũng thích chăn heo, dù sao heo cũng dễ thương như vậy…”
Lục Nhượng nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Dao.
Ngay cả Thanh Lam cũng ho khan một tiếng, nói: “Thanh Lam cũng muốn hỏi một chút, trong thôn… Thiếu người nuôi gà sao? Ta nắm giữ pháp thuật hệ phong, mấy chuyện như quét dọn chuồng gà… Cũng có khả năng…”
Lục Nhượng càng kinh ngạc…
“Tốt, chúng ta nhanh lên một chút, có cái bút này ở đây, chúng ta trực tiếp vượt qua là được.”
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh vô cùng tự tin.
Lúc nãy giết chết tên âm binh kia, hắn gần như không hề sử dụng linh lực nữa.
Ngay sau đó, bọn hắn đi thẳng một đường về phía trước, tốc độ thật nhanh.
Bút lông gà ở trong tay của Độc Cô Ngọc Thanh gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, liên tiếp giết chết ba đợt âm binh, trong đó một đợt chính là một tiểu đội tận chín người.
Đương nhiên bọn hắn có thể thuận lợi như thế, nguyên nhân quan trọng nhất là người vào đây thực sự rất nhiều, có đến mấy ngàn người.