Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 416: Hôm nay ta sẽ dạy cho muội nội dung mới

Chương 416: Hôm nay ta sẽ dạy cho muội nội dung mới


Thật là một quyển sách đáng sợ.
Hắn kiểm tra mục lục một lần, trực tiếp mở đến một trang.
Một trang này có tiêu đề là: Chăn nuôi chó vườn.
Nội dung bao quát: Các chủng loại chó vườn, hướng dẫn cho chó vườn ăn uống, thích ứng với tập tính hung mãnh của chó vườn như thế nào, ứng phó với thời kỳ phát tình của chó vườn…
Hắn vừa đọc vừa quan sát chó đen nhỏ.
Chó đen nhỏ bị hắn nhìn đến mức sợ hãi, vô ý thức lùi lại mấy bước, sủa: “Gâu.”
“Tốt, Tâm Ninh bắt đầu học tập.”
Xoay người lại, Lý Phàm bắt đầu buổi dạy học ngày hôm nay.
“Hôm nay ta sẽ dạy cho muội nội dung mới.”
Lý Phàm cười nói: “Ta dạy cho muội từ.”
Từ!
Khái niệm này vừa xuất hiện, trong đôi mắt to tròn của Tâm Ninh càng lộ ra vẻ tò mò.
Mà Tử Lăng và Độc Cô Ngọc Thanh cũng kéo ghế đến, dự thính ở bên cạnh.
Độc Cô Ngọc Thanh muốn quan sát mỗi lần Lý Phàm đặt bút viết chữ, cách thức vận dụng ngòi bút.
Còn Tử Lăng thì đang học hỏi cách kết hợp thơ ca và tranh vẽ, nếu như có thể làm được, nàng có thể bước vào một cái cảnh giới mới.
“Minh nguyệt biệt chi kinh thước,
Thanh phong bán dạ minh thiền.
Đạo hoa hương lý thuyết phong niên,
Thính thủ oa thanh nhất phiến.
Thất bát cá tinh thiên ngoại,
Lưỡng tam điểm vũ sơn tiền.
Cựu thời mao điếm sạn lâm biên,
Lộ chuyển khê kiều hốt hiện.”
(Dịch thơ, Chi Nguyễn;
Trăng sáng quạ sợ cành cao.
Nửa đêm gió mát ,cồn cào tiếng ve.
Uôm uôm tiếng ếch còn nghe.
Mùi hương lúa mới như khoe được mùa.
Trời sao lấp lánh vui đùa.
Thoáng qua thoảng lại, mưa lùa non cao.
Ven rừng mái lá lao xao.
Cầu treo bên suối lối nào hiện ra ?)
Hắn dạy một bài thơ, đó chính là bài của Tây Giang Nguyệt, Dạ Hành Hoàng Sa Đạo Trung. (Đêm đi trên đường Hoàng Sa.)
Bài thơ này vừa xuất hiện, Tâm Ninh nghiêm túc học tập, hai mắt của Tử Lăng và Độc Cô Ngọc Thanh đều phát sáng.
Tất cả mọi chuyện ở trong tiểu viện đều ngay ngắn rõ ràng.
“Meo meo…”
Thế nhưng vào giờ phút này!
Mèo trắng đang nằm sấp ở trên bàn ngủ nướng bỗng nhiên nhảy dựng lên một cái, dường như nó đang bị hoảng sợ một chuyện nào đó.
“Meo meo…”
Thậm chí tiếng kêu của nó còn có vẻ run rẩy.
Nó chạy nhanh về phía cổng viện, không thèm quan tâm cả Lý Phàm.
Dường như xảy ra một chuyện gấp nào đó.
Lý Phàm thấy thế lập tức giật mình nói:
“Đại Đức, mau dẫn Tiểu Hắc đi xem một chút.”
Dù sao mũi chó cũng dễ dùng, mang chó tốt đi để ngửi mùi của mèo, tránh Tiểu Bạch lạc đường.
Ngô Đại Đức nghe vậy lập tức nói: “Tuân mệnh.”
Hắn lôi kéo chó đen nhỏ vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi sơn thôn nhỏ.
Bạch Tiểu Tình sử dụng tốc độ cực kỳ nhanh, trong lòng của nàng vừa lo lắng vừa đau đớn.
Lúc nãy, nàng cảm ứng được… Một cảm giác hoảng sợ đến từ sâu ở trong máu thịt, một cảm giác đau nhức từ tận linh hồn.
Nàng dự cảm phụ thân của nàng…
Đang phải chịu một loại cực hình nào đó.
Cho nên nàng lo lắng chạy ra ngoài.
Nàng biết, nhất định ở trong tộc đã xảy ra chuyện.
Rời khỏi sơn thôn, nàng hóa thành hình người, bước ra một bước, súc địa thành thốn.
Nàng mới vừa rời đi, chỉ thấy hai cái bóng cũng đi theo ra bên ngoài.
“DCM, ngươi chậm một chút…”
Ngô Đại Đức trực tiếp bị con chó đen nhỏ lôi kéo chạy theo.
Chó đen nhỏ đứng ở bên ngoài sơn thôn, mũi khẽ ngửi, bỗng nhiên ở trong hai mắt chó lóe lên sự tức giận, hắn kêu lên một tiếng, trực tiếp dẫn theo Ngô Đại Đức biến mất tại chỗ.

Dãy núi Bạch Hổ.
“Ha ha ha, ha ha ha…”
Hai cha con Bạch Chấn Thiên ngông cuồng cười, chấn động cả dãy núi.
Ở trên giá gỗ, Bạch Tiếu Phong đã đau đến nỗi vặn vẹo.
“A…”
Hắn ta là một con người rắn rỏi như vậy, lúc này cũng nhịn không được kêu lên thảm thiết.
Mỗi một tấc da tấc thịt của hắn ta, mỗi một cái xương cốt, thậm chí là cả linh hồn đều đang bị một lực lượng tà ác nào đó cướp đoạt.
Sống sờ sờ cướp đoạt.
Sức mạnh kia đang luyện hóa hắn ta.
“Ngươi nên cầu khẩn con gái của ngươi xuất hiện nhanh một chút.”
Bạch Chấn Thiên lạnh như băng cười nói:
“Nếu như nàng không xuất hiện, mạng chó nhỏ này của ngươi cũng không giữ được đâu.”
Nhưng Bạch Tiếu Phong khó khăn lên tiếng, cũng nói:
“Phì…”
“Giết ta… Có giỏi thì giết ta đi.”
Hắn ta há miệng, trong miệng đều là máu tươi, vẫn còn mắng:
“Cặn bã… Gian tặc…”
Nghe tiếng mắng trầm thấp của hắn ta, Bạch Nguyên cũng lạnh lùng nói:
“Xem ra vẫn còn chưa đủ đau đớn.”
“Để cho con rút đi linh hồn của hắn ta, luyện hóa hắn ta thành con rối, ta tin tưởng, tiện nhân Bạch Tiểu Tình kia sẽ thích phần lễ vật này…”
Hắn ta bước lên một bước.
Tay của hắn ta đặt ở trên trán của Bạch Tiếu Phong.
Hắn ta muốn rút linh hồn của Bạch Tiếu Phong ra.
Tất cả mọi người một mạch của Địa Nguyên Châu ở xung quanh đều cười lạnh lùng.
Nhưng, chỉ trong một cái chớp mắt này, trên không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát to mang theo hận ý vô tận:
“Dừng tay.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất